Tống Cẩm ngồi lên xe ngựa, thần sắc vẫn còn có chút ngẩn ngơ.
Tần Trì đóng vai người đánh xe.
Trên suốt đoạn đường, hai người đều không nói lời nào.
Một luồng xa cách vô hình giăng giữa cả hai, như thể họ đã quay lại thuở sơ giao – thậm chí còn không bằng khi ấy. Ít nhất lúc đó, sự lạnh nhạt của Tống Cẩm đối với hắn vẫn chưa rõ rệt như bây giờ.
Phát hiện ấy khiến ngực Tần Trì nghẹn lại, khó chịu vô cùng.
Nhưng biết trách ai đây? Cuộc trò chuyện giữa nàng và Tống Tú, hắn làm sao có thể không nghĩ ngợi?
Hắn muốn phá tan bầu không khí xa cách này, nhưng suốt dọc đường chẳng tìm được cách nào. Đến khi đưa người về nhà, rồi đến tận tối, hai người nằm chung một giường, vẫn chẳng có gì thay đổi.
Tống Cẩm ban ngày đã rất mệt.
Không chỉ tinh thần mỏi mệt, mà cả thể xác cũng rã rời.
Nàng thật sự không muốn nói chuyện với Tần Trì thêm lời nào — bởi ngay khi bước vào phòng, nàng đã phát hiện buổi chiều rương đồ của mình lại bị người ta động qua.
Nhân lúc tắm rửa thay y phục, Tống Cẩm đã kiểm tra kỹ.
Chiếc Hộp Lỗ Ban quả thật bị mở qua, song vật bên trong vẫn còn nguyên.
Nàng không biết Tần Trì đang muốn tìm thứ gì.
Thứ quý giá nhất trong dòng tộc Tống thị, chẳng phải chính là quyển 《Tống thị Dược điển》 sao?
Ba ngày tiếp theo trôi qua.
Tần Trì cố gắng tìm cơ hội gần gũi Tống Cẩm.
Tống Cẩm không bao giờ chủ động bắt chuyện, nhưng nếu hắn mở lời, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846409/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.