Tần Trì cùng Tống Cẩm đến thăm Lý thị.
Lý thị thấy hai người về, mừng rỡ buông kim chỉ trong tay, nói: “Về là tốt rồi, đã ăn cơm chưa? Trong bếp có phần cơm để dành cho ba người các con đấy.”
Tần gia đã ăn tối xong, chỉ vì biết Tần lão đại lên huyện đón người nên mới đặc biệt dặn giữ cơm lại.
Tần Trì cười đáp: “Đây chẳng phải vì vừa về đã muốn lập tức đến thăm nương sao?”
Lý thị nghe thế, nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng.
Rồi bà nhìn sang Tống Cẩm đang đứng ngoan ngoãn bên cạnh, ánh mắt vô tình dừng lại nơi bụng nàng, sau đó bảo Tần Trì ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Đại lang tức phụ, con có tin vui rồi sao?”
“Dạ, nương, con… chắc là chưa nhanh đến thế đâu.”
Tống Cẩm vốn chưa để ý, nghe Lý thị hỏi vậy mới thầm tính lại — quả là đến kỳ nguyệt sự rồi, mà vẫn chưa thấy đến.
Có lẽ là trễ mấy ngày thôi.
Trước kia cũng từng bị trễ thế này.
Lý thị chỉ nghĩ nàng ít kinh nghiệm, dặn dò: “Thường ngày phải để ý một chút, nếu tháng này chưa thấy, bảo Đại lang đưa con đi khám, nhờ đại phu bắt mạch.”
“Vâng, con biết rồi, nương.”
Tống Cẩm ngoan ngoãn đáp lời.
Lý thị liền bảo nàng ra ngoài ăn cơm, nhớ gọi hai cha con Tần Trì cùng ăn.
Tống Cẩm đi ra, bất ngờ thấy mấy đứa nhỏ trong sân đều cúi đầu ủ rũ.
Tống Cẩm khẽ hỏi: “Sao thế? Mỗi đứa trông như cà héo thế này?”
Tần tam lang lí nhí nói: “Đại tẩu, đồ Đại ca mua bị A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846370/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.