Tần Minh Tùng nhận được gia thư của Tần lão đầu, tuy không tường tận, song trong thư có nhắc đến chuyện định thân.
Vốn đã có người trong lòng, Tần Minh Tùng lập tức muốn lên đường trở về, ngăn cản chuyện này, nhưng tình thế trước mắt lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Người… đã dọn vào ở Tần gia rồi sao? Tống Tú khẽ cúi đầu, hành lễ:
“Gặp qua Tần tứ ca, muội tên là Tống Tú.”
Tần Minh Tùng cũng đáp lễ.
Dưới sự vây quanh của Lão Lưu thị cùng đám người trong nhà, Tần Minh Tùng ngồi xuống bên cạnh Tần lão đầu.
Tần lão đầu với dáng vẻ nghiêm nghị của trưởng bối, cất lời:
“Đi đường đêm vất vả rồi, ăn chút gì lót dạ rồi về phòng nghỉ ngơi đi. Chuyện hôn sự lát nữa hẵng nói, bàn xem nên đãi bao nhiêu bàn tiệc.”
Là đứa con được Tần gia kỳ vọng nhất, việc thành thân đương nhiên khác biệt, ít ra cũng phải bày vài bàn rượu, mời các vị trưởng bối trong tộc đến dự.
Tần Minh Tùng liếc nhìn Tống Tú.
Tống Tú e lệ cúi đầu, dáng vẻ thẹn thùng.
Tần Minh Tùng nghiêm giọng:
“Cha, hôn sự này, xin cha thứ lỗi, con không thể đáp ứng. Sang năm con còn phải dự khoa thi mùa thu, không muốn để người ta chê cười lão ngưu ăn cỏ non.”
Sắc mặt Tống Tú tái nhợt.
Tống Cẩm cũng thoáng kinh ngạc.
Kiếp trước, Tần Minh Tùng đâu có từ hôn, sao giờ lại thế này?
Tần lão đầu chưa kịp lên tiếng, Tống Tú đã mở miệng:
“Muội… con muội bốn rồi.”
Đôi mắt to long lanh ngấn nước, khi ngẩng nhìn Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846340/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.