“Ngắt đóa hoa phương bắc, gộp thành bó hoa phương nam, giữa tháng năm muộn màng, đuổi kịp mối tình sớm nở.”
Phòng học thoáng đãng, thiếu nữ nhẹ giọng ngâm bài Sonnet của Elizabeth Barrett Browning, tiếng cười của trẻ con vang lên trong sân vận động gần đó. Hành lang rất dài, Trình Khác Hành nhìn ra cửa sổ, cách một mảnh rừng nhỏ, gã nhìn thấy mảnh đất có dán keo đỏ một góc sân vận động.
Thầy giáo trẻ tuổi ở bên cạnh gãi trán, xấu hổ nói: “Thầy chủ nhiệm nói buổi chiều ngài sẽ đến, bảo chúng tôi chuẩn bị thật tốt, nhưng tôi cảm thấy để ngài nhìn thấy cuộc sống thường nhật của ngôi trường này sẽ hay hơn nên không nói cho bọn trẻ biết.”
Bọn trẻ học ở ngôi trường này đều biết, sách vở chúng nó dùng, đồng phục chúng nó mặc đều đến từ một nhà từ thiện rất vĩ đại, chúng nó nỗ lực học tập, sau này phải trả ơn cho người này. Cho dù chúng nó không hề biết nhà từ thiện này là nam hay nữ, họ tên là gì, ngoại hình như thế nào. Thậm chí ngay cả giáo viên trẻ đang thực tập bị bắt đến xã giao này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đại ân nhân trong lời đồn.
Người nọ chỉ nói gã họ Trình.
“Ngài Trình.” Người thanh niên mím môi, gò má trắng như mây bỗng hiện lên ráng đỏ: “Thứ cho tôi mạo muội, nhưng xin hỏi, ngài là… ngài Trình của núi Nhạn Thanh đúng không?”
Đứa trẻ bất cẩn té trên sân vận động, Trình Khác Hành nhìn chăm chú, bất giác chau mày một chút rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-nguoc-mua-xuan/2567977/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.