"Em với nó đập nhau bằng chai rượu hả?" Nguyễn Tứ cúi người bôi thuốc lên cánh tay Tần Tung, trên đó có vết trầy sưng đỏ, cho dù có tắm rửa thì cũng còn mùi rượu.
"Cả một bàn rượu, không thể mời không." Tần Tung buồn bực, "Em chỉ uống tầm nửa chai."
"Đổi lại một ly của em, uống nửa chai đã cho nó mặt mũi rồi." Nguyễn Tứ hỏi cậu, "Tính táo lại chưa? Anh là ai?"
"Lãnh đạo của em." Tần Tung nói, "Anh trai chân dài, Nhuyễn quen giường."
"Làm ơn gọi 'Trạch Tịch' dùm anh." Nguyễn Tứ nói, "Em không cảm thấy cái tên này rất ngầu à."
"À," Tần Tung cười, "Ngầu, rất là ngầu luôn. Cuối cùng thì anh không nỡ bỏ cái giường của mình đến mức nào vậy?"
"Không nhiều lắm." Nguyễn Tứ đổi tăm bông khác, "Có lẽ rời khỏi nó là ngủ không được."
"Em không tin nổi." Tần Tung ngẩng đầu, bị bàn tay của anh đập lên gáy rồi ấn xuống, vùi trong gối đầu nói, "Anh cũng ngủ không ít lần trên giường của em, còn ngủ rất ngon đó."
"Giường của em giống với cái của anh." Nguyễn Tứ nói, "Ngủ từng ấy năm rồi, gối đầu của em đổi thành gì anh biết hết. Đừng nói giường của em," Anh đóng hộp y tế lại, đè lên Tần Tung, "Em đổi cái quần đùi gì anh cũng biết."
"Hơn nửa đêm đừng có nói mấy lời này." Tần Tung chống người quay đầu, "Rất kì cục, mê muội lắm rồi."
"Mê ai cũng sẽ không mê em đâu." Nguyễn Tứ đứng dậy, cầm hộp y tế lên, "Em ngủ sớm đi."
Tần Tung níu lại quần anh, xém chút kéo quần Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-mem/594434/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.