Nguyễn Tứ nằm sấp giả chết rồi ngủ quên mất, gương mặt nghiêng bị tóc che khuất lộ chút vành tai. Tần Tung chống người nhìn anh, vén tóc anh lên có thể trông thấy trên lỗ tai trái của anh có đeo một cái hoa tai màu đen.
Không hề ẻo lả.
Cực kỳ đẹp trai.
Tần Tung mê muội nghĩ như vậy. Sau đó cậu đứng dậy tắt đèn, kéo lại chăn lên giường rồi chuyển Nguyễn Tứ nằm thẳng lên trên gối đầu. Nguyễn Tứ ôm chăn trở mình, cổ áo thun lộ ra vết bỏng của tàn thuốc, Tần Tung cúi người khẽ thổi, nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua trong giấc mơ.
Hôm sau lại là một ngày nắng đẹp.
Tối qua Nguyễn Tứ bị sái cổ, buổi sáng thức dậy vẫn luôn ngửa đầu bóp gáy, trước khi ra cửa Tần Tung còn xoa xoa cho anh.
"Sẵn lòng giúp đỡ." Tên này còn cười trên nỗi đau của người khác, "Ngày nào cũng ngủ theo chiều kim đồng hồ, gối đầu toàn bị đá xuống dưới chân."
"Anh đây thích tự do." Nguyễn Tứ đẩy móng vuốt của cậu ra, "Một cái giường mà mơ tưởng nhốt được trái tim muốn bay đi của anh à."
"Được rồi, xe của anh kìa." Tần Tung bước qua ghế sau, "Bay thôi."
Nguyễn Tứ yếu ớt đạp xe, nói: "Anh muốn bay cao hơn ——"
Sợi xích trượt ra kêu một tiếng "két", bàn đạp lẻ loi quay vòng, thân xe không nhúc nhích. Tần Tung duỗi chân dài tùy ý đỡ xe, nghe Nguyễn Tứ vẫn còn đang chống bàn đạp hát một cách dõng dạc hùng hồn: "Nhảy múa như cơn gió lớn!"
Tần Tung ngồi phía sau uống sữa đậu nành:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-mem/260680/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.