"Trà sữa... Mẹ nó làm sao?" Nguyễn Tứ hỏi.
"Trời nóng nực, không muốn uống." Tần Tung mở một ván mới, "Muốn uống trà thảo mộc."
"Trong nhà không có trà thảo mộc." Nguyễn Tứ duỗi thẳng chân, nói: "Cha anh uống một lần đã đau bụng, nào dám mua nữa."
Hai người chen chung trong một cái ghế sô pha, lúc này nóng đến đổ đầy mồ hôi. Nguyễn Tứ mở điều hoà rồi ngửa người trên ghế sô pha, cánh tay gác sau cổ Tần Tung, nhìn cậu thao tác.
"Có phiền não gì thì nói cho anh nghe đi." Nguyễn Tứ hỏi: "Em khó chịu chỗ nào?"
"Phụ đạo tâm lý à?" Tần Tung nhìn chằm chằm màn hình, thuận miệng nói: "Thầy ơi em đau ngực quá."
"Đau ngực à," Nguyễn Tứ lặp lại, nói: "Được rồi, xoa xoa cho em."
Ngón tay Tần Tung dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, chân thành nói: "Vậy nhanh chút đi, sắp chết rồi."
Nguyễn Tứ bất động, chỉ quay đầu nhìn Tần Tung, cảm thán nói: "Ban ngày ban mặt câu dẫn thiếu nam nhà lành, còn cho xoa ngực."
"Là ai bày trước?" Đầu gối Tần Tung đụng đụng chân của anh, "Anh chân dài, nhường chút đi, cản trở em duỗi ra."
"Không cho." Nguyễn Tứ thờ ơ, "Vừa rồi đi mua trà thảo mộc hả?"
"Ừ," Tần Tung nói: "Gặp Hạ Tịnh."
"Trời nắng to, cậu ấy còn chưa về nhà?" Nguyễn Tứ trở mình, chen lấn với Tần Tung gần như muốn rơi xuống. Anh nói: "Hai người các em còn nói chuyện một lúc?"
"Chào hỏi thôi." Tần Tung nói: "Trông rất đáng yêu."
"Đương nhiên đáng yêu." Nguyễn Tứ bỗng nhiên kéo cổ áo Tần Tung, nói: "Lạ nha, chẳng phải bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-mem/260675/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.