Bạch Dã uốn nắng xong, Lâm Tố: “Phụt.”
Bạch Dã: “...”
Có người làm mẹ như cô sao!
“Gọi anh trai không đúng, phải gọi là chú.” Bạch Dã lại uốn nắn hai nhóc con một chút.
Anh uốn nắn xong, Lâm Tố: “Còn chưa học được gọi chú đâu.”
Bạch Dã: “...”
“Hơn nữa gọi anh trai tốt bao nhiêu chứ.” Lâm Tố bỏ qua vẻ mặt câm nín của Bạch Dã, nói: “Còn gọi anh trẻ như vậy.”
Bạch Dã: “...”
Trẻ hay không không quan trọng, chủ yếu tôi không muốn gọi hai người là cô chú.
Lúc mấy người trò chuyện, trợ lý của Lâm Tố từ sau bàn điều khiển chạy qua, nói với Lâm Tố: “Đạo diễn, bên kia đã chuẩn bị xong có thể quay rồi.”
“À, được.” Lâm Tố đáp một tiếng.
Trợ lý nhỏ rời đi, Lâm Tố quay đầu nói với Bạch Dã: “Tôi phải đi quay phim rồi.”
Lâm Tố vốn là đạo diễn, thời gian rảnh vừa rồi cũng bởi vì phải chuẩn bị một cảnh quay. Cô nói như vậy xong, Bạch Dã đáp: “Đi đi.”
Lâm Tố nhìn Bạch Dã một chút, cô đưa Đào Kim Dã cho Đào Mục Chi, ôm Đào Cổ Dã vào trong ngực, sau khi hôn một cái nói với Bạch Dã: “Một mình Đào Mục Chi bế con mệt quá.”
Lâm Tố nói xong, ánh mắt của Bạch Dã vô thức liếc về phía Đào Mục Chi dáng người cao lớn thẳng tắp. Sau khi liếc xong, Bạch Dã lơ đễnh nói: “Thôi đi, sức khỏe này của anh ấy bế ba đứa cũng được…”
Lời anh còn chưa nói xong, trong ngực anh bị nhét một cục bột tròn mềm mại mang theo hương sữa. Lúc Bạch Dã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-hong-mem/946114/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.