Đào Mục Chi không lừa cô, ngày hôm sau Lâm Tố quả nhiên không xuống giường được.
Người có năng lực kiềm chế kinh người, một khi được phóng thích, vậy uy lực mang đến có tính chất hủy diệt. Nhưng cho dù lúc phóng thích, Đào Mục Chi cũng đã kiềm chế nhưng hiệu quả quá mức nhỏ bé.
Mà Lâm Tố cũng đã từng ngây thơ cho rằng, đợi sự kiềm chế của Đào Mục Chi phóng thích gần hết, thì anh có thể buông tha cho cô rồi. Tựa như bạn vẫn luôn muốn ăn thứ gì đó, vẫn luôn nhẫn nhịn, sau khi vất vả lắm mới ăn được, vừa mới bắt đầu chắc chắn sẽ ăn đến đã đời. Chờ ăn được hòm hòm, bạn cũng thấy đủ rồi.
Mà tình huống của cô và Đào Mục Chi nửa phần trước cũng gần như vậy, nửa phần sau lại là sau khi Đào Mục Chi rốt cuộc ăn được, lại phát hiện còn ngon hơn so với trong tưởng tượng của anh, đồng thời càng ngày càng ngon.
Cái này ai còn có thể kiềm chế được?
Lâm Tố thật sự: “...”
Ở chỗ Đào Mục Chi, Lâm Tố đối với câu “Mặt người dạ thú”, lần đầu tiên có hình ảnh so sánh trực quan đến vậy.
Buổi sáng sau khi Đào Mục Chi hôn cô, rời khỏi nhà đi làm. Lâm Tố ngay vào lúc anh hôn cô, dây dưa với anh một lát, Đào Mục Chi vừa đi, Lâm Tố lại lâm vào mê man. Giấc ngủ này ngủ thẳng đến giữa trưa, Lâm Tố mở mắt ra, lúc này mới cảm thấy được sống lại.
Hôm qua giày vò đến hơn nửa đêm, chăn đệm và bốn món dưới thân đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-hong-mem/946105/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.