Chương trước
Chương sau
Dịch: CP88
***
Buổi sáng Lâm Tố có lịch chụp bìa tạp chí ở studio.
Tuy sáng sớm đã đi leo núi, nhưng bởi vì cuộc nói chuyện trên đỉnh núi với Đào Mục Chi không quá tốt đẹp, Lâm Tố mang theo sắc mặt không mấy dễ nhìn bước vào studio. Thấy cô như thế, những nhân viên công tác phục vụ cho buổi chụp hôm nay cũng nhấp nhổm không yên.
Đã đến cuối năm, các tờ tạp chí lớn bắt đầu chuẩn bị cho số bìa sẽ ra mắt vào đầu năm sau. Loại tài nguyên thế này rất được các minh tinh coi trọng, bình thường đều tranh nhau sứt đầu mẻ trán để giành cho mình một suất lên bìa tạp chí số đầu năm.
Người chụp cho bìa tạp chí hôm nay là một tiểu hoa mới nổi lên từ tháng trước. Cụ thể là một thời gian trước, bộ phim hình sự có sự góp mặt của tiểu hoa này đại bạo, tiểu hoa cũng thu hoạch được số lượng lớn "fans vợ."
Đây là bộ phim đầu tay của tiểu hoa, ngay từ bộ đầu tiên đã đạt được thành tựu như vậy, lại vì tuổi còn nhỏ nên không tránh được sẽ mắc bệnh ngôi sao, có hơi không biết trời cao đất rộng. Về diễn, cho rằng cô ta tự chủ trương sẽ càng chuẩn xác hơn yêu cầu của đạo diễn. Về tạo hình, cho rằng phong cách cô ta lựa chọn sẽ càng đem lại hiệu quả, càng đảm bảo doanh số bán ra so với yêu cầu của tạp chí. Về chụp ảnh, cho rằng động tác cô ta tự dựng lên sẽ càng làm nổi được bật sự xinh đẹp của bản thân hơn là nghe theo sắp xếp của nhiếp ảnh gia.
Lâm Tố cầm máy ảnh, mặt không biểu tình nhìn tiểu hoa trong màn hình, tay cũng không nâng lấy một cái.
Tạo hình hôm nay vốn là phong cách trung tính, bởi vì tiểu hoa này thu hoạch được chủ yếu là "fans vợ", tạp chí cũng đã lựa chọn ra một tạo hình có tính định hướng hơn. Nhưng tiểu hoa cho rằng cô ta còn một mặt khác chắc chắn người hâm mộ cũng sẽ thích, nên lựa chọn lễ phục dạ hội phong cách dễ thương xinh tươi.
Nhưng khí chất và ánh mắt hiện tại của cô ta không thể nào đạt đến trình độ đó. Thậm chí cô ta còn nằng nặc muốn làm theo ý mình, toàn bộ những chỉ huy của Lâm Tố đều như nước đổ đầu vịt, giằng co nửa tiếng, Lâm Tố rốt cuộc buông máy ảnh trong tay xuống.
"Cô đang làm cái gì đấy?"
Tiểu hoa đã chọn xong ánh mắt và tư thế, nhưng nhiếp ảnh gia lại đứng yên không nhúc nhích. Tiểu hoa giữ tư thế đó một lúc mới nhận ra Lâm Tố không chụp, sắc mặt thoáng cái khó coi.
Tiểu hoa khó chịu nói xong, Lâm Tố liếc cô ta một cái, không đáp.
Bị Lâm Tố dửng dưng không coi mình ra gì như thế, tiểu hoa như đấm vào bông, tức giận xách váy đi đến trước mặt Lâm Tố. Cô ta đứng trên bục, dĩ nhiên sẽ cao hơn Lâm Tố, từ trên cao nhìn xuống, mang theo mười phần lên mặt bắt nạt người.
"Tôi nói chuyện với cô đấy có nghe thấy không hả? Cô không phải là nhiếp ảnh gia à? Tôi đã chọn tư thế xong rồi sao cô không chụp?"
Tiểu hoa đứng cao hơn hẳn so với Lâm Tố, lúc nói chuyện cũng là từ trên cao nhìn xuống. Nhưng chờ cô ta nói xong, Lâm Tố đứng đối diện ngẩng đầu. Đôi mắt hồ ly sáng mà sắc bén của cô, dù đứng ở dưới thấp nhưng khí chất trên người hoàn toàn không bị tiểu hoa kia vượt mặt.
"Máy ảnh của tôi không chụp những thứ xấu xí."
Lâm Tố nói một câu, toàn bộ người đứng trong studio đều đồng loạt hít vào khí lạnh.
Mà tiểu hoa đứng trên bục dường như vẫn chưa phản ứng lại, giống như không thể tin tưởng một nhiếp ảnh gia nho nhỏ mà cũng dám nói cô ta là thứ xấu xí.
Trong lúc mặt của tiểu hoa hết xanh lại trắng, Lâm Tố thu lại máy ảnh, hôm nay dù sao cũng không định chụp nữa, hoặc là đổi tiểu hoa, hoặc là đổi cô.
Tiểu hoa lúc này rốt cuộc phản ứng lại, cô ta tức giận đến mức mặt mũi đều đỏ lên, xách váy đuổi theo Lâm Tố, lớn tiếng nói: "Cô đứng lại cho tôi! Cô vừa mới nói gì hả? Lập tức giải thích cho tôi! Chỉ là một nhiếp ảnh gia nho nhỏ mà dám lên mặt nói chuyện với tôi như thế! Dám nói tôi là thứ xấu xí! Cô không nhìn lại xem bản thân..."
Tiểu hoa còn đang mắng, Lâm Tố bỗng dừng chân, quay đầu nhìn cô ta một cái.
Mà Lâm Tố chỉ quay lại để cô ta nhìn thấy một bên mặt, những lời còn lại trong miệng tiểu hoa đã không có cách nào phát ra tiếp nữa.
(*) xem như cưng có mắt:>
Giới giải trí coi trọng nhất là giá trị nhan sắc, tiểu hoa có thể lấy được vai diễn tốt ngay từ bộ phim đầu tiên sau đó còn đạt được thành tựu lớn cũng là vì cô ta xinh đẹp. Cô ta biết rõ bản thân trong số những diễn viên cùng thời là người xinh đẹp nhất, so về khuôn mặt đẹp thì trước giờ chưa từng thua kém ai. Nhưng hiện tại đứng trong studio, làm thế nào cũng không ngờ được cô ta lại không bằng cả một nhiếp ảnh gia để mặt mộc.
Hai mắt tiểu hoa mở lớn, nhưng lần này cô ta phản ứng rất nhanh. Lâm Tố cũng chỉ là một nhiếp ảnh gia, có xinh đẹp thật thì cũng có thể làm gì? Trong giới giải trí này, nhiếp ảnh gia xinh đẹp thì vẫn là nhiếp ảnh gia, chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là cầm máy chụp ảnh cho minh tinh, là đẳng cấp thấp hơn so với minh tinh.
Minh tinh nhiều, nhiếp ảnh gia càng nhiều, chẳng ai sẽ vì nể mặt một nhiếp ảnh gia mà làm gì.
"Lập tức đổi nhiếp ảnh gia cho tôi, nếu không thì tôi sẽ không chụp!" Tiểu hoa xách váy, vẻ mặt cao ngạo, cô ta quay đầu nhìn sang người phụ trách của tạp chí, từng câu từng chữ nói ra một cách rõ ràng.
"Đổi nhiếp ảnh gia này đi, hơn nữa từ sau không được thuê cô ta nữa, nếu không tôi sẽ cạch mặt luôn với tạp chí của các người."
Tiểu hoa nói xong, xách váy đi về phía ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi ngồi xuống, đợi phản hồi của phía tạp chí. Cô ta cho rằng, với tạp chí mà nói, nhiếp ảnh gia có thể chụp bìa tạp chí có rất nhiều, cũng không phải chỉ có một Lâm Tố này. Mà hiện tại người đang bạo hỏa, thích hợp làm gương mặt bìa tạp chí cho số khai niên trước mắt cũng chỉ có cô ta.
Phía tạp chí sẽ lựa chọn ai, tiểu hoa đã hoàn toàn nắm chắc trong lòng.
Xung quanh bắt đầu nổi lên tiếng xì xào bàn tán. Hôm nay đến studio cũng chỉ là người phụ trách được phía tạp chí phân đến. Loại chuyện đổi người mẫu phải là tổng biên tập mới có quyền quyết định. Mà một nhiếp ảnh gia có cấp bậc như Lâm Tố, đổi đi cũng không đơn giản, hơn nữa tiểu hoa còn nói từ sau sẽ không tiếp tục chụp bìa tạp chí cho họ nếu như còn hợp tác với Lâm Tố.
Đúng lúc hỗn loạn này, một âm thanh từ bên ngoài truyền vào.
"Vậy đổi người mẫu là được rồi."
Chỉ một câu đã khiến bầu không khí ồn ào thoáng cái im phăng phắc, lời vừa nói ra, tất cả những người trong studio đều khiếp sợ. Mà tiểu hoa kia, từ ghế đứng phắt dậy, hướng về phía giọng nói kia mà quát.
"Anh là ai hả, anh tưởng nói đổi là đổi, anh tưởng mình là cái thứ gì..."
Nhưng lời còn chưa dứt, người "tưởng mình là cái thứ gì" kia đã xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, tiểu hoa nhìn thấy người kia, biểu tình thoáng cái cứng đờ, tông giọng cũng hạ xuống.
"Bạch tổng."
Lâm Tố lại gặp được Bạch Dã.
Bạch Dã là chủ tịch hiện tại của Baishi Entertainment, họ ngoại trừ đầu tư cho điện ảnh và phim truyền hình thì dưới trướng còn có không ít minh tinh diễn viên.
Tiểu hoa chính là một trong số đó.
Với tư cách là một nghệ sĩ của công ty, tiểu hoa không thể nào không biết mặt mũi ông chủ nhà mình thế nào. Nếu như ông chủ nói đổi cô ta, thì trong công ty không thiếu những nghệ sĩ có thể thay thế vị trí của cô ta.
Tiểu hoa hơi bối rối, toàn bộ kiêu ngạo của lúc trước đã không còn, cô ta xách váy chạy vội đến trước mặt Bạch Dã, nói: "Bạch tổng, không phải em là người gây sự đâu ạ, cô ta nói em là thứ xấu xí trước."
Bạch Dã trên dưới đánh giá cô ta một lượt, nói: "Cô ấy nói cũng không sai."
Tiểu hoa: "..."
Bạch Dã lại quay sang hỏi quản lý đứng bên cạnh tiểu hoa: "Đây là phong cách phía tạp chí yêu cầu?"
Quản lý nhìn Bạch Dã, lại nhìn tiểu hoa, đáp: "Không phải ạ."
"Đổi đi." Bạch Dã nói.
"Đổi thành quần áo và trang điểm phía tạp chí yêu cầu, toàn bộ hành trình phối hợp với yêu cầu của Lâm tiểu thư. Vào giới giải trí, điều đầu tiên phải học chính là phục tùng." Bạch Dã nói.
Lâm Tố nghe được, nâng mắt nhìn anh ta một cái.
Bạch Dã nói phải đổi tiểu hoa cũng chỉ là nói vậy mà thôi. Đổi người thì cần sắp xếp lại lịch trình, rồi tìm nghệ sĩ thay thế, tóm lại, thà rằng tiếp tục dùng tiểu hoa này.
Mà anh ta vừa rồi cũng không phải chỉ tùy tiện nói cho có. Cách sắp xếp này cũng trực tiếp biểu đạt không phải không thể thay đổi tiểu hoa, để cô ta đừng tỏ ra tự phụ. Tiếp tục như thế nữa thì sẽ thật sự đổi người.
Đồng thời, Bạch Dã còn nói rõ để cô ta ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của tạp chí và Lâm Tố, cũng xem như cho tạp chí và Lâm Tố mặt mũi.
Một thao tác rất đơn giản, nhưng lại hoàn hảo cân bằng quan hệ từ cả ba phía, khó trách người ta là ông chủ của một công ty giải trí lớn.
Đương nhiên, phía tạp chí thì dễ nói chuyện, chỉ có phía Lâm Tố bên này, không phải tiểu hoa cứ nghe lời là có thể khiến cô một lần nữa cầm máy ảnh lên. Mà lần này Bạch Dã không cần nói gì, tiểu hoa đã chủ động tìm đến cô xin lỗi. Cô ta đã khiêm tốn hạ mình, Lâm Tố cũng không tiếp tục làm khó nữa, buổi chụp ảnh được tiếp tục.
-
Hôm qua Lâm Tố chụp poster cho một bộ phim điện ảnh của Baishi Ent., trùng hợp gặp được Bạch Dã, khi đó anh ta đứng quan sát xong còn khen cô một câu.
Khen xong, trở về lập tức cho công ty liên hệ với văn phòng đại diện bên Lâm Tố, nói muốn mời cô làm đạo diễn.
Lâm Tố không có ác cảm gì với Bạch Dã. Quen biết nhiều người, Lâm Tố có thể liếc mắt một cái là nhận ra đối phương nhìn trúng kỹ thuật hay vẻ bề ngoài của mình.
Bạch Dã đơn thuần là tán thưởng kỹ thuật của cô, thậm chí còn đưa ra thành ý muốn mời cô quay phim. Cũng vì thế, sau khi tiểu hoa tiến lên xin lỗi, cô mới không tiếp tục để trong lòng.
Tiểu hoa là nghệ sĩ của Baishi Ent., cô coi như đang lưu lại một nhân tình với Bạch Dã.
Sắp xếp xong xuôi, tiểu hoa nhanh chóng đi đổi trang phục và trang điểm, một lần nữa quay lại, tiểu hoa đã hoàn toàn trở thành một con búp bê vải biết nghe lời. Cô ta có thể nổi tiếng, ngoại trừ cái mặt thì dĩ nhiên cũng phải có tài năng. Bởi vậy chỉ cần nghe lời, thì quá trình vẫn tính là thuận lợi.
Không quá lâu, chụp ảnh bìa kết thúc, Lâm Tố đi đến xem lại ảnh chụp.
Bạch Dã cũng đi theo tới.
Lâm Tố thấy là Bạch Dã, nói: "Một ông chủ như anh cũng thật rảnh rỗi."
Hôm qua thì chạy đến xem chụp poster cho phim điện ảnh, hôm nay lại chạy đến xem chụp ảnh bìa tạp chí của một tiểu hoa. Công ty anh ta nhiều nghệ sĩ như thế, chẳng lẽ anh ta đều chạy đến xem?
"Tôi đến tìm cô."
Lâm Tố giống như đã đoán trước được câu trả lời này, cô cầm máy ảnh, hỏi: "Lại là chuyện đạo diễn phim điện ảnh?"
"Ừm." Bạch Dã đáp: "Hôm qua tôi cho người ở công ty liên hệ, cô từ chối rồi. Hôm nay mới muốn đến tìm cô tán gẫu."
Lâm Tố ngẩng đầu, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn Bạch Dã nói: "Anh mới chỉ xem tôi chụp một cái poster phim, xem một đoạn ngắn trong bộ điện ảnh kia, sao anh dám chắc là tôi có đủ năng lực quay cho cả một bộ phim điện ảnh?"
Hôm qua cô từ chối lời mời của Baishi Ent., nguyên nhân chính là vì cô vẫn chưa khỏi bệnh, không muốn ảnh hưởng đến quá trình hồi phục. Nhưng cũng có một lý do nữa, là cô cảm thấy bản thân chưa có đủ kinh nghiệm, cần tích lũy thêm. Thế nhưng không hiểu vì sao Bạch Dã lại cảm thấy kinh nghiệm của cô đã đủ rồi, không cần tích lũy thêm nữa.
Bạch Dã khẽ rũ mắt, đối diện trực tiếp với cô. Nhìn mấy giây, Bạch Dã nói: "Tôi không chắc chắn."
Lâm Tố: "..."
"Nhưng chuyện đầu tư kinh doanh luôn có lời có lỗ, tôi nhìn ra cô có tiềm năng đem lại lợi nhuận nên mới muốn mời cô quay phim. Nếu thành công, chúng ta đều vui, nếu không thành, tôi cũng chỉ mất một bộ phim điện ảnh mà thôi, còn có thể đi tìm một đạo diễn khác."
Bạch Dã nói rất thẳng thắn.
Trong sự thẳng thắn đó còn có một vài tâm tư khác.
Anh ta lấy cơ sở là suy nghĩ của thương nhân, nhưng dù là nghĩa đen hay nghĩa bóng, còn kèm theo cảm xúc cá nhân, thách thức sự hiếu thắng của Lâm Tố.
Không thành công, Bạch Dã có thể tìm một đạo diễn khác, mà Lâm Tố thì không có đường lui nữa.
Cô nhìn Bạch Dã, Bạch Dã cũng bình tĩnh nhìn lại cô. Lâm Tố suy nghĩ một chút, vừa muốn lên tiếng, sau lưng bỗng như bị thứ gì đụng vào. Cô quá tập trung vào cuộc trò chuyện này nên không chú ý xung quanh, cứ thế mà ngã vào lòng Bạch Dã.
Bạch Dã ôm lấy cô!
Từ sau lưng truyền đến tiếng xin lỗi mang theo áy náy của một người phụ nữ: "Xin lỗi Lâm tiểu thư, tôi không nhìn thấy cô đứng đằng sau, lúc đứng lên mới làm lưng ghế đập vào cô, cô không sao chứ?"
Một cái đụng đó không thể làm cô đau được. Hơn nữa lúc cô ngã về phía trước, trùng hợp có Bạch Dã đứng phía đối diện đỡ lấy cô, giúp cô không bị ngã sấp xuống.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của nhân viên công tác, Lâm Tố nói: "Không sao."
Cô nói xong, từ trong lòng Bạch Dã muốn tránh ra, mà Bạch Dã cũng đặt hai tay bên eo cô, muốn giúp cô đứng thẳng.
Ngay khi Lâm Tố định đứng thẳng, cách đó không xa chợt có một giọng nói quen thuộc truyền đến.
"Lâm Tố."
***
88: Hahaha~ Đoán xem bác sĩ Đào có ghen không~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.