Chương trước
Chương sau
Sáng thứ bảy, Lâm Tố và Đào Mục Chi cùng quay về Nam thành.
Mùa thu Giang Nam rất ngắn, hạ tuần tháng mười, bầu không khí mang theo hơi lạnh ẩm thấp.
Hai người khởi hành khá sớm, về đến nhà Lâm Tố mới chỉ có mười giờ sáng. Sắp vào đông, Lâm Mộ Hoa cầm mấy chiếc chăn dày ra sân phơi nắng. Cánh cổng chợt bị đẩy mở, Lâm Tố bước vào.
Lần này Lâm Tố bất ngờ về không báo trước. Lâm Mộ Hoa đứng sau chiếc chăn, vỗ vỗ mấy cái, đợi đến lúc nhìn thấy Lâm Tố, đôi mắt dưới ánh nắng rực rỡ khẽ động, sau đó cười.
"Sao con lại về rồi?"
Lâm Mộ Hoa hỏi xong, lại thấy Đào Mục Chi đi theo phía sau Lâm Tố.
Trước khi Lâm Tố kết thúc kỳ nghỉ lễ quay về, Lâm Mộ Hoa đã nói cho cô biết Đào Mục Chi đang có vợ chưa cưới, thậm chí còn dùng chính hoàn cảnh của mình để khuyên nhủ Lâm Tố chia tay Đào Mục Chi, sau đó vĩnh viễn không cần liên lạc lại. Nhưng Lâm Tố vậy mà không nghe lời bà, hai người không những không chia tay, hôm nay còn cùng nhau về đây.
Nhìn thấy Đào Mục Chi, ánh sáng trong mắt Lâm Mộ Hoa hơi tối đi, hai tay rũ bên người.
Lâm Tố thấy phản ứng của mẹ, biết bà để ý chuyện mình vẫn đưa theo Đào Mục Chi quay về. Khi đó bà nói chuyện của Đào Mục Chi với cô, cô còn sảng khoái đồng ý. Cô không nói với Đào Mục Chi chuyện mẹ đối xử với mình thế nào, cũng không nói chuyện của Đào Mục Chi với mẹ. Khi đó Lâm Tố chỉ nghĩ Đào Mục Chi sợ mẹ biết cô mắc bệnh tâm lý nên mới giấu diếm thân phận. Hiện tại tỉ mỉ nghĩ lại, có lẽ ngay từ khi nói chuyện với cô hắn đã nhìn ra được phương thức sống chung của hai người, vì thế mà chiều ngày hôm đó mới lái xe đến tìm cô, sau đó thỏa thuận trước với cô về thiết lập thân phận khác cho mình.
Dù sao không cần biết là nói thế nào, hai phía đều có hiểu lầm, bây giờ cần cô đứng ra giải quyết hiểu lầm.
Đào Mục Chi vào đến cổng lập tức cảm nhận được địch ý của Lâm Mộ Hoa, sắc mặt hắn không đổi, vẫn lễ phép lịch sự như trước, dưới cái nhìn chằm chằm của Lâm Mộ Hoa, lên tiếng chào.
"Chào dì ạ."
Lâm Mộ Hoa nhìn Đào Mục Chi, lại nhìn Lâm Tố một cái, cuối cùng mới đáp lại Đào Mục Chi một câu.
"Xin chào."
Chào hỏi ngắn gọn xong, ba người đều đứng ở vị trí cũ, cách một cái sân nhỏ nhìn nhau. Trong lúc này, Lâm Mộ Hoa cũng đã nhận ra có gì đó bất thường.
Đầu tiên là Lâm Tố đột nhiên về nhà, sau đó còn dẫn theo Đào Mục Chi, hiện tại hai người đứng ở cổng, ánh mắt phức tạp, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Lâm Mộ Hoa thầm đoán lý do quay về lần này của cô, còn chưa đoán ra được, đã nghe thấy Lâm Tố lên tiếng.
"Mẹ, chúng ta nói chuyện đi."
Lâm Mộ Hoa quay sang nhìn con gái, lại nhìn Đào Mục Chi một cái. Bà không vì Đào Mục Chi đứng trước mặt mà biểu hiện ra cái gì, Lâm Tố nói xong, bà khẽ gật đầu.
"Được. Vào nhà đi."
Lâm Mộ Hoa đáp một tiếng rồi xoay người mở cửa bước vào nhà. Lâm Tố nhìn theo bóng lưng bà, cô quay lại nhìn Đào Mục Chi, nói.
"Tôi vào đó một mình, anh ở đây đợi nhé."
"Được." Đào Mục Chi đáp.
Lâm Tố đứng thẳng người chuẩn bị bước vào, Đào Mục Chi đã nhanh hơn một bước nắm cổ tay cô. Lâm Tố quay đầu, Đào Mục Chi ngẩng đầu nhìn vị trí phòng khách ở tầng hai, nói với Lâm Tố.
"Nói chuyện ở nơi tôi có thể nhìn thấy được."
Hắn có thể không tham dự vào trò chuyện của hai mẹ con họ, nhưng hắn phải nhìn thấy Lâm Tố.
Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, đáp một tiếng: "Được."
Đào Mục Chi lúc này mới thả tay cô, Lâm Tố thu hồi ánh mắt, bước vào nhà.
-
Lâm Tố và Lâm Mộ Hoa ngồi trong phòng khách.
Ánh nắng ban sáng no đủ, chiếu sáng mọi ngóc ngách trong phòng khách, thậm chí có hơi chói mắt. Trước khi Lâm Tố đi vào, bà từ cửa sổ sát đất trong phòng khách nhìn xuống, thấy được tương tác giữa hai người trước khi Lâm Tố vào nhà. Lâm Tố vào đến phòng khách, Lâm Mộ Hoa đã ngồi trên ghế sô pha đợi sẵn, trong ánh mắt xinh đẹp dịu dàng của bà có thêm sự thất vọng vì lần này Lâm Tố đã không nghe lời.
"Con vẫn chưa chia tay với cậu ta." Lâm Mộ Hoa nói.
Bà rất hiếm khi dùng ngữ khí này nói chuyện với Lâm Tố, luôn là ôn nhu dịu dàng, dù Lâm Tố có làm sai điều gì. Lần này bà giống như đã thật sự tức giận, nói xong một câu đó, Lâm Mộ Hoa nhìn Lâm Tố, tiếp tục.
"Là con chịu thiệt thòi chưa đủ nhiều, hay là mẹ? Con đừng giống với mẹ, đến khi sinh đứa nhỏ ra rồi, sau đó nhìn thấy cậu ta và người phụ nữ khác..."
"Anh ấy là bác sĩ tâm lý."
Lâm Mộ Hoa còn chưa nói hết, Lâm Tố đột nhiên mở miệng nói ra một câu đó. Cô cũng không dùng những từ ngữ hoa mỹ, chỉ đơn giản nói một câu như vậy, đã hoàn toàn phá vỡ màn kịch Lâm Mộ Hoa dựng lên.
Lâm Mộ Hoa sững sờ tại chỗ.
Nếu như Đào Mục Chi là bác sĩ tâm lý, vậy thì chắc chắn hắn đã nhìn ra những gì bà làm với Lâm Tố có ý nghĩa thế nào. Từ đầu hắn đã không dùng thân phận thật sự của mình, là sợ bà sẽ phòng bị. Hắn dùng thân phận người mẫu để khiến bà hạ thấp cảnh giác, đồng thời dùng hiểu biết của một bác sĩ tâm lý để làm giảm sự căng thẳng tinh thần trong bảy ngày Lâm Tố ở nhà. Cùng lúc đó, hắn lợi dụng sự bất cẩn của bà, bố trí ra một cái bẫy, khiến bà cho rằng hắn đã có vợ chưa cưới. Lâm Mộ Hoa mắc mưu rồi, theo đúng ý hắn dùng chuyện đó chia rẽ hắn và Lâm Tố. Một khắc khi bà nói ra những lời chia rẽ quan hệ của hai người, vị trí của bà trong lòng Lâm Tố đã bị lung lay.
Từng bước từng bước, thẳng cho đến hiện tại. Lâm Mộ Hoa ban đầu còn cho rằng Lâm Tố đưa Đào Mục Chi về là để năn nỉ bà đồng ý cho hai người tiếp tục ở bên nhau. Nhưng thực tế là, Lâm Tố quay về đây để ngả bài với bà.
Ba năm trước, cũng đã có một kẻ nhìn ra phương thức đối xử sai lầm của bà với Lâm Tố, kẻ đó dẫn theo Lâm Tố chạy trốn. Ba năm sau, lại có một người khác đến. Nhưng mà người này thông minh hơn nhiều, hắn không đưa Lâm Tố đi, mà cùng Lâm Tố đứng trong lớp sương mù này. Hắn dẫn dắt cho Lâm Tố, để Lâm Tố tự mình bước ra. Hôm nay Lâm Tố tìm bà nói chuyện, xem ra là đã suy nghĩ thông suốt rồi.
Lâm Mộ Hoa giống như bị đẩy từ trên đỉnh núi cao rơi xuống vực sâu. Cảm giác mất trọng lượng khiến cơ thể bà co quắp lại, tinh thần trong nháy mắt như quả bóng bay nổ tung, một giây đó, ánh mắt bà trở nên trống rỗng.
Bà sắp mất Lâm Tố thật rồi.
Lâm Mộ Hoa nhìn chằm chằm Lâm Tố không chớp mắt, trong phổi như đã bị rút cạn không khí khiến bà không thể hít thở. Toàn bộ cảm xúc trong mắt rút xuống, chỉ còn lại lạnh lẽo như băng. Cơ thể không còn lại chút sức lực, bả vai rũ xuống, như một hình nộm từ trên giá gỗ rơi xuống đất.
Nếu Lâm Tố biết hết rồi, vậy bà cũng không cần thiết phải tiếp tục đeo lên bộ dạng đó nữa. Lâm Mộ Hoa thu lại ánh mắt trên người Lâm Tố, giọng nói không thể nghe ra dịu dàng vô điều kiện của quá khứ.
"Vậy còn về đây làm gì?" Lâm Mộ Hoa nói.
Lâm Tố đã thoát ra khỏi vòng khống chế của bà, như một lẽ tự nhiên, cô cũng đã biết được hơn hai mươi năm qua người mẹ như bà chỉ mang đến đau khổ cho cô. Một người mẹ như thế, cô sao có thể cần nữa. Nếu đã nhìn thấu hết thảy, Lâm Tố bây giờ sẽ muốn tránh bà càng xa càng tốt, vĩnh viễn không cần trở về.
Chẳng sao cả. Lâm Mộ Hoa nghĩ. Dù là thế thì cũng chẳng sao cả.
Ánh sáng trong mắt Lâm Mộ Hoa đã tắt ngúm, máu trong người cũng khô cạn, tinh thần mà bà mạnh mẽ chống đỡ bấy lâu trong một giây ầm ầm sụp đổ. Bà ngồi ở đó, giống như trong khoảnh khắc đã già đi hơn chục tuổi.
Lâm Mộ Hoa rũ vai, cúi đầu, bà ngồi dưới ánh nắng rực rỡ, lại giống như một đóa hồng đã bị hút sạch chất dinh dưỡng, không còn một hơi thở của sự sống.
"Con muốn mang mẹ đi."
Lâm Mộ Hoa ngẩng đầu, nhìn cô.
"Mẹ. Chúng ta đừng ở đây nữa, mẹ có chờ thêm bao lâu nữa thì người đàn ông kia cũng sẽ không quay lại đâu. Con đưa mẹ đi, con mua nhà ở thành phố A cho mẹ, chúng ta sẽ ở gần nhau thôi, như vậy con có thể về ăn cá kho mẹ nấu bất cứ lúc nào rồi."
Lâm Tố đón lấy ánh mắt của mẹ, nói sẽ đưa bà đi, nhẹ nhàng vẽ ra tương lai của hai người. Nói đến cuối cùng, cô nhìn bà, khẽ mỉm cười.
Lâm Mộ Hoa mở to hai mắt, không chớp lấy một cái nhìn cô.
Ánh mắt của bà tựa như đã bị đóng băng, những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí dưới ánh mặt trời như cũng bị giữ lại trong đó, không có một tế bào nào trên cơ thể còn hoạt động, bà nhìn Lâm Tố, cứ chăm chăm như thế, qua rất lâu rất lâu, bà giống như cũng không thể phát ra tiếng nói nữa.
Giữa hai mẹ con họ có hận thù gì không?
Không có.
Giữa hai mẹ con họ cũng không thể gọi là hận, Lâm Mộ Hoa đối với Lâm Tố, chẳng qua là chấp niệm từ cuộc đời lận đận toàn là khổ đau của bà.
Lâm Tố thật đáng thương, gặp phải người mẹ như bà.
Hơn hai mươi năm này, bà cũng từng vì phương thức đối xử của mình với Lâm Tố mà đấu tranh giãy dụa, nhưng bà giống như đã bị mối hận thù dành cho người đàn ông kia kiểm soát lý trí. Bà không còn là chính mình nữa, bà khổ sỡ giãy dụa giữa tình yêu của một người mẹ dành cho con gái và hận thù của một người phụ nữ dành cho người đàn ông tệ bạc, cứ thế không ngừng giãy dụa suốt hơn hai mươi năm nay.
Nó giống như một cái rễ cây to khỏe cắm sâu trong lòng bà, hận thù là chất dinh dưỡng, khiến rễ cây đó theo thời gian càng lúc càng cắm sâu hơn.
Mà một khắc khi trái tim bà sắp bị rễ cây đó làm cho nứt đôi, Lâm Tố mang đến một cây đuốc, đốt cháy.
Nếu họ rời khỏi đây thì tốt rồi.
Bà chưa từng nghĩ đến việc rời đi, vẫn luôn ở lại căn nhà nhỏ này, trong căn phòng này, sống trong bóng ma của quá khứ và để cho hận thù nuốt chửng chút ít ỏi ánh sáng còn sót lại, sống như không sống, cũng khiến cho Lâm Tố không được là chính Lâm Tố.
Lâm Mộ Hoa ngây ngẩn ngồi đó, lẳng lặng nhìn Lâm Tố, cảm xúc trong mắt bà như ánh nắng trong một thời điểm khác, thoáng qua biến hóa rất nhỏ.
Cổ họng bà khẽ động, giống như muốn nói chuyện, hàng mi hơi rung lên, nhưng cơ thể vẫn như một thân cây đã gãy đổ, khô héo nằm trên bùn đất.
Không biết là bao nhiêu lâu sau, từ thân cây đó nhú ra một mầm non mới.
Lâm Mộ Hoa nhìn Lâm Tố, mấp máy môi, bà nói.
"Được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.