Lâm Tố xử lý xong miệng vết thương cho mẹ.
Lâm Mộ Hoa nhìn váy cô nhiễm đỏ, giục cô mau về phòng thay quần áo. Lâm Tố đặt miếng bông xuống, quay về phòng ngủ.
Xử lý một loạt những chuyện vừa rồi thật ra cũng mới chỉ qua vài phút, một rưỡi chiều là lúc ánh nắng chói chang nhất. Lâm Tố quay về phòng, bị ánh sáng gay gắt này chiếu lên người, cô có cảm giác bản thân chính là con cá đang bị phơi khô.
Lâm Tố cúi đầu nhìn chiếc váy của mình, chất lỏng nhiễm đỏ từng mảng, khiến cô có cảm giác bản thân mình cũng đã nhiễm bẩn. Cô nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó thu lại tầm mắt, đưa tay cởi váy.
Điện thoại từ trong túi theo động tác đó rơi ra ngoài. Điện thoại đập lên mặt đất phát ra một tiếng "cộp", Lâm Tố hồi thần, cúi đầu nhìn.
Cuộc gọi của cô và Đào Mục Chi vẫn còn tiếp tục.
Lâm Tố không cầm điện thoại lên, mà ngồi xổm xuống. Khoảng cách kéo gần hơn, Lâm Tố cũng có thể nhìn rõ hơn tên hiển thị của Đào Mục Chi trên đó.
"Đào Mục Chi. Anh còn có đó không?" Lâm Tố hỏi.
Cô hỏi Đào Mục Chi xong, đầu dây bên kia rất nhanh truyền đến tiếng của hắn.
"Còn."
Không ngờ cô rời đi lâu như thế mà hắn vẫn không cúp máy. Vậy thì hẳn là vừa rồi hắn cũng đã nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và mẹ.
Nhưng Lâm Tố nghĩ lại, cảm thấy cuộc trò chuyện đó cũng không có gì đặc biệt, nghe thì nghe thôi.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố nói: "Không có việc gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-hong-mem/946056/chuong-43.html