Chương trước
Chương sau
Dương bước vào quán bi – a. Là ban ngày, quán tương đối vắng vẻ. Nhưng việc một đứa con gái như Dương bước vào quán cũng khiến cho vài anh chàng thanh niên hiếu kì ngước lên nhìn. Đã thành quen, Dương cố tỏ ra bình thản, cô mỉm cười với cô bé nhân viên mặc đồng phục váy ngắn quen mặt.

Cô bé nhanh nhẹn tới bàn xếp bi, bắt chuyện.

"Bạn của chị chưa đến à?".

"Ừ, tí nữa chị ấy mới đến".

Dương ngắm nghía rồi lấy một cây gậy trên giá đỡ xuống, bắt đầu phá bi. Cô thong thả chơi một mình, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ. Cô nàng Giáng Châu này hôm nay tự dưng lại giờ dây thun mới mệt chứ.

"Anh chơi cùng nhé".

Một anh giai ở đâu bước tới, mặt mũi sáng sủa mà tối cũng... sủa luôn, nhìn Dương, trưng ra nụ cười đầy hữu hảo thân thiện.

Chỉ tiếc là Dương không có hứng. Cô không thích những kẻ mày râu nhẵn nhụi, giọng nói ướp toàn đường... hóa học, đặc biệt lại càng không thích với những vụ làm quen bên bàn bi – a.

Dương cười nhẹ "Bạn em sắp tới rồi".

Anh chàng không hề nản lòng "Thì anh chỉ chơi cho đến khi bạn em đến"

Dương lấy lơ thoa đều đầu gậy, ngước lên lãnh đạm "Xin lỗi, nhưng em chỉ quen chơi với bạn em thôi".

Anh chàng làm một điệu bộ khoa trương, tỏ ra kiểu "tiếc thật" rồi quay người bước đi. Về bàn, mấy tên bạn cười há há lên trêu chọc.

"Tao đã bảo mày đừng có dây vào mấy em đó mà... Thế nào chẳng đang đợi cạ".

Dương hơi buồn cười, đúng là cô đang đợi "cạ", mà cái cô nàng "cạ" này có đến muộn thì cũng phải báo cho người ta một câu chứ. Đang định móc điện thoại ra gọi thì tiếng ồn cãi vã ở khu phòng bên cạnh vọng tới. Đó là khu phòng Vip mà Dương có ngó qua mấy lần, nhưng chưa bao giờ vào. Nghe loáng thoáng bảo trong đó chỉ những bọn ăn tiền chuyên nghiệp mới chui vào thôi.

Từ căn phòng đó, tiếng ồn chửi rủa vang lên ầm ĩ. Dương chau mày, định đi ra ngoài quán để gọi thì đột nhiên, có tiếng "rầm" lớn. Tiếng gậy, tiếng bi bị ném loảng xoảng xuống sàn vô cùng nhức óc. Cùng lúc là tiếng lao vào nhau đánh đấm của một số thanh niên.

"Đập chết mẹ nó đi"

"Xem mày còn dám đòi tiền bọn ông không"...

Dương lay hoay nhìn hai cô bé nhân viên phục vụ, mặt xám ngoét chạy vào phòng, rồi lại te tái chạy ra, nhào đến vồ lấy điện thoại, bấm bấm số. Hình như là gọi cho người quản lý, báo cáo tình hình. Nhưng chưa kịp gọi thì cánh cửa phòng Vip bật tung, rồi bốn năm thanh niên đang đánh đấm loạn xà ngầu kéo cả chùm ra ngoài, xông phi vào nhau những cú như trời giáng. Một gã tóc vàng khè thấy cô bé phục vụ đang lẩy bẩy gọi điện thì nhào đến, giật chiếc điện thoại ném đi, đẩy cô bé ngã dúi xuống đất.

Mấy thanh niên đang chơi xung quanh thấy "có biến" vội dạt vào một góc, hiếu kì nhìn màn phim hành động tưng bừng trước mặt. Anh chàng vừa nãy chơi cùng Dương thì hùa theo vài thanh niên yếu bóng vía chạy như vịt ra ngoài sảnh.

Cô bé nhân viên vẫn nhăn nhó vì đau, Dương vội nhảy đến đỡ cô bé dậy, dìu vào một góc, rồi quay lại kinh hoàng nhìn cảnh trước mặt.

Đám thanh niên đang quây lấy một cậu thanh niên áo trắng, không ngừng đấm đá nguyền rủa. Loáng thoáng giữa những bóng người, Dương nhìn thấy những vệt máu loang chảy trên màu sơ mi trắng xóa.

Trực giác mách bảo Dương không nên dính vào mớ rắc rối này, nhưng khi nhìn cậu thanh niên ngã vật xuống sàn, Dương quên béng thứ linh tính thường xuyên chính xác ấy. Cô nhảy dựng lên, gân cổ.

"Dừng lại!!!!!!!!".

Tiếng hét lanh lảnh của Dương khiến đám thanh niên đồng loạt quay lại, trố mắt nhìn cô gái người bé con con đang trừng mắt giận dữ. Cả đám sựng lại, thoáng ngơ ngác.

"Con nào đấy?"

"Ai biết là con nào... Kệ mẹ nó..."

Gã tóc vàng khè chỉ về phía Dương "Khóa cái mỏ của cô em lại. Không không còn răng mà ăn cháo đâu".

Cơn tức bực phừng lên, Dương gầm lên "Còn mấy anh thì cũng không được ăn cháo trong đồn đâu. Công an sắp tới rồi, còn thích được xích lại hả?"

Mấy thanh niên trợn mắt lên. Dương hung hăng giơ chiếc điện thoại vẫn đang bấm số của Châu, hét lên "Còn không mau biến đi"...

Taytóc vàng khè điên tiết lao đến, nghiến răng.

"Mẹ kiếp, cái con ranh này..." Hắn vừa túm cổ Dương thì đúng lúc đó, tiếng cửa bật mở, rồi tay quản lý cùng mấy nhân viên bảo vệ lao bổ vào.

Dương thấy mình bị lẳng như bao gạo xuống đất. Cái mông suốt ngày ngồi lì trước máy tính phát huy độ chai cơ bản, hạ cánh an toàn "bịch" một nhát, ê ẩm một chút nhưng căn bản là không sao. Trước mắt cô là một màn loạn xà ngầu của mấy tay bảo vệ và mấy thanh niên đang hồi quá khích. Tiếng rủa xả, tiếng chửi tục, tiếng kêu váng vì trúng đòn inh tai nhức óc xung quanh.

Đúng lúc đó, thì tiếng còi công an hú lên từng hồi. Cả đám thanh niên nghe thấy vậy sựng lại một thoáng. Một tay gào lên "Chạy đi". Mấy tên khác vội vàng tản ra các hướng chạy sạch. Đám bảo vệ nháo nhác đuổi theo, hét hò ỏm tỏi.

Dương ngó ra nhìn một đống trăng trắng trên sàn. Cậu thanh niên bị đánh cho tơi tả và bầm dập vẫn nằm bẹp dưới đất. Dương lấy hết can đảm, lò dò đi tới.

Cậu thanh niên mặt hơi chúi xuống sàn. Dương bước tới, cô sợ hãi khi thấy máu sũng cả dưới sàn, loang trên từng vệt trên chiếc áo sơ mi trắng. Tiếng thở yếu ớt xen giữa tiếng rên rỉ nhè nhẹ. Dương nhẹ nhàng xoay đầu cậu ta lại để khuôn mặt trầy xước không bị chạm xuống sàn.

Dù những vết thương đã sưng tấy, máu chảy rịn từ trán xuống nơi khóe mắt, nhưng đó là khuôn mặt khó có thể lầm lẫn.

Số cô là số con rệp rồi...

Đôi mắt một mí bị máu che mờ hấp háy mở ra. Quân lờ đờ nhìn Dương, hồi lâu thì thào đứt quãng.

"Nhái... bén... à..."

"Cậu có sao không... Này..."

Nhưng tiếng của Dương đã lẫn vào tiếng bước chân rầm rập của đám  bảo vệ quán bi a đang ùn ùn quay lại. Công an cũng phi vào nhộn nhạo khắp phòng. Chủ quán bi – a hối hả làm việc với bên công an để giải quyết theo tinh thần nội bộ. Theo đó, chẳng biết hai bên dấm dúi với nhau những gì, chỉ thấy các chú mặc đồng phục nhảy lên xe hết lượt, ra đi không kèn không trống. Chỉ còn lại nội bộ người của quán đang lay hoay dọn dẹp.

Một đống con người nhưng chẳng ai để ý đến Dương đang hoảng lên đỡ lấy đầu Quân. Cô không hề có kĩ năng cấp cứu nào, nên quay ra nhìn cả đám người gắt lên sốt ruột.

"Ê này, có ai không, ra xem cậu ấy một chút..."

Đúng lúc đó, cái đầu trên tay Dương trĩu xuống, khiến Dương lặng người.

Tim cô như ngừng đập một giây.

Cậu ta – cái kẻ khiến cô không tiếc lời nguyền rủa suốt sáng hôm nay, đã vinh quanh lăn ra... ngất xỉu.

Dương, Quân, và tay quản lý của quán bi – a lập tức bị tống vào một chiếc taxi, phi thẳng đến bệnh viện. Dương cúi nhìn cái kẻ bầm dập trên vai mình, thấy máu đỏ loang ra cả quần áo, bất giác rùng mình. Cô vốn không phải là kẻ sợ máu, nhưng ngay cả xem phim đi nữa, cô cũng không thích thú gì mới những màn máu me be bét. Mà ở đây, là máu thật chứ đâu có phải tương cà chua, tương ớt hay phẩm mầu gì đâu. Huhu.

Mà sao cậu ta lại ngất xỉu? Không biết cái đầu óc quái chiêu của cậu ta sau vụ này liệu có vài sợi dây nào nó lại nối nhầm với nhau không? Hay cậu ta có mất trí nhớ luôn như trong phim Hàn Quốc không? Hay lại thành ra tưng tưng sáng nhặt lá trưa đá ống bơ, tối làm thơ đêm thẫn thờ chờ trời sáng???

Dương vội lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ mỗi lúc một thêm kinh khủng.

Tay quản lý nhìn Dương, như hiểu.

"Không sao đâu. Anh nhìn thì biết. Mà em là người yêu của cậu này hả?

Dương há mốc miệng (chắc nhét được nguyên cả nắm đấm vào... mồm),sau đó nhăn nhó.

"Anh nói gì vậy. Cậu ta còn chưa bằng tuổi em út em í"...

Tay quản lý cười ruồi.

" Em út thì có sao! Máy bay bà già với phi công trẻ bây giờ đang mốt mà...".

Dương chưa kịp phản đối thì taxi dừng ngay bệnh viện. Tay quản lý vẻ như đã quen với việc xốc nách những anh chàng bị đánh cho nhừ tử nên đỡ Quân rất chuyên nghiệp, nhưng vì dáng vẻ quá mức cồng kềnh của Quân khiến anh ta tương đối vất vả. Dương lúp xúp chạy theo. Vai áo đỏ lè của cô khiến vài người hiếu kì ngoái nhìn.

Sau khi Quân được đưa vào phòng cấp cứu, anh chàng quản lý vốn có thân quen gì với bác sĩ ở đây (có khi đưa khách hàng vào đây thường quá cũng nên!!!) chạy đi hỏi han cơ sự. Dương ở ngoài hành lang, đi đi lại lại, nỗi lo lắng vẩn vơ về sự ngất xỉu bất thình lình của Quân trở lại. Cô e sợ một chút. Thường là người ta hay bất tỉnh khi có một va chạm vào đầu. Mà cứ vấn đề liên quan đến cái đầu thì đều đáng để... đau đầu cả. Không biết ông chú quý hóa của cậu ta khi biết việc này sẽ thế nào nữa!?

Ý nghĩ đó khiến Dương ngẩn người. Ôi, sao mà cô ngốc nghếch đến vậy chứ? Đáng ra việc làm đầu tiên của cô là phải bốc máy lên gọi ngay cho người thân của cậu ta. Mà người thân của cậu ta ở đây là ai? Là Định – người mà mới buổi nay thôi, cô đã nghĩ mình phải cần kha khá tí can đảm để gọi cho anh.

Nhưng bây giờ là thế chẳng đặng đừng, liên quan đến tính mạng người thân của anh kia mà. Dương hối hả bấm số, và nín thở chờ đợi.

Tuy nhiên, phía đầu dây, lại vang lên cái giọng điệu làm Dương chán ngán "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...".

Dương nhìn chiếc điện thoại, lầm bầm nguyền rủa. Chết tiệt... Đúng là chết tiệt. Số cô là số con rệp rồi. Nếu như không liên lạc được với người nhà của cậu ta, thì cô sẽ phải nhằng nhẵng ở đây mà chăm sóc. Chứ tay quản lý xong việc thì cũng phủi tay mà về sớm chứ trông mong gì.

Đúng như dự đoán của cô, tay quản lý sau một hồi lăng xăng quấn chân mấy ông bác sĩ thì chạy lại phía cô, rút ra tấm card, trưng nụ cười đầy màu sắc... mậu dịch.

"Em! Anh hỏi bác sĩ rồi. Không sao. Băng bó xong lúc nữa là tỉnh ngay"

"Nhưng cậu ta có làm sao..."

"Không sao mà lị. Anh có việc phải về rồi. Em cầm card này, có gì báo anh nhé..."

Dương ngáo mặt "Ơ nhưng mà...".

Tay quản lý vẻ như biết tỏng Dương sợ anh ta bỏ của chạy lấy người nên cười cười.

"Yên tâm. Quán của anh còn đó, anh trốn sao được. Vả lại cậu ta không có gì nghiêm trọng đâu. Anh có tí việc, sẽ quay lại sau...

"Ơ nhưng mà, anh ơi. Em không phải là..."

Tay quản lý nháy mắt "Đừng có chối là không biết cậu ta. Anh là thấy bọn em có duyên đấy. Thề với em luôn, tình yêu bắt nguồn từ bệnh viện bao giờ cũng rất... bền vững"

Rồi mặc cho Dương trợn rách cả mắt, tay quản lý bỏ đi thẳng, mặt còn vài phần hớn hở, không biết vì thoát khỏi mớ rắc rối, hay vì nghĩ mình vừa "phun châu nhả ngọc" ra một câu quá mức để đời. 

Anh nhận thấy mồ hôi nhớp nháp nơi bàn tay...

Nhà hàng nằm sâu phía trong khu Ciputra, với một dòng chữ tiếng Nhật đơn giản trên biển hiệu. Đứng bên cạnh hàng trúc, mấy cô nhân viên mặc áo dài cách tân cúi rạp người, xổ ra vài câu chào tiếng Nhật khiến mấy tay giám sát người Nhật cười phá lên thích thú. Lần này đặc biệt để chiều lòng bọn Nhật đang gây nhiều rắc rối, ông Thụ đã đặt bàn ở hẳn một nhà hàng chuyên đồ ăn Nhật rất được khen ngợi. Nhìn phản ứng thích thú của bọn chúng, ông thầm thở nhẹ rồi quay lại nhìn Định. Cậu thanh niên này vẫn với vẻ mặt khó đoán, chậm rãi bước vào.

Là người nói nhiều, xởi lởi, ông Thụ thường "hợp cạ" với những gã mồm mép tép nhảy, hoạt ngôn, chém gió tưng bừng, nhưng không hiểu sao ông lại đặc biệt cảm mến Định. Cái vẻ trầm lặng, không bao giờ "nổ" của cậu ta, luôn làm ông yên tâm và tin cậy lạ lùng. Có lẽ vì thế, ông đã muốn để dành Định cho Dương, cô cháu gái mà ông quý nhất. Nhưng xem ra, Định không mặn mà với những vụ mai mối. Mà có thể, cậu ta không hứng thú với hôn nhân. Mà cũng có thể, Định không hứng thú với đàn bà con gái.

Ông Thụ phì cười với những suy đoán của mình, rồi ngoắc Định đang uể oải bước vào. Ông không quên để ý đến vẻ mặt anh khi Định đi qua mấy cô gái lễ tân đang cúi đầu chào. Anh lịch sự cười lại, nhưng lập tức đi ngay, không có ý tận hưởng những ánh mắt của những cô gái thanh xuân đang dán vào mình đầy ngưỡng mộ. Cái vẻ thờ ơ một cách thật lòng thế, hình như thường được các cô gái trẻ thích mê. Ông Thụ thở dài nghĩ, Dương mà gặp Định, thế nào cô cũng ưng anh chàng này.

Ông biết, vì mắt cô và mắt ông nhìn, rất giống nhau.

Định rảo bước nhanh hơn theo đoàn người đi về phòng. Mắt anh liếc qua những kệ rượu san sát, ngán ngẩm nghĩ đến một buổi tối chỉ có sự hành hạ với cái dạ dầy.

Trong căn phòng được đặt sẵn, đồ ăn dần được bày ra. Định lẳng lặng cầm chai sake đặt trong bình đá, chậm rãi tiếp rượu cho từng người. Mấy tay người Nhật khi ngồi bên bàn rượu, đã vứt cái vẻ khó đăm đăm khi ở trên bàn thương thảo, cũng vứt luôn cái bộ mặt cau có khó ưa ở công trường... Định thầm nghĩ trong lòng, đúng là có những việc, chỉ có thể giải quyết bên bàn rượu. Mà đó lại là nơi anh chẳng thích thú gì.

Ông Thụ như mọi khi trở thành người khuấy động không khí. Ông chủ động gợi chuyện và pha trò, lắng nghe một cách hồ hởi thứ tiếng Anh khó nghe của mấy tay giám sát, thậm chí nói được vài từ bậy bạ tiếng Nhật khiến bọn giám sát cười phá lên hứng chí.

Trong việc thiết lập những mối quan hệ ngoại giao, ông Thụ là một người đáng nể. Sự xuề xòa và hài hước của ông khiến người ta lập tức thấy gần gũi. Trái ngược, Định là người ít nói, chỉ nói khi được hỏi đến, và chỉ trả lời những vấn đề thực sự liên quan. Trong cả bữa ăn, anh tiếp rượu cho cả bàn, lịch sự, nhã nhặn, và đôi khi hơi xa cách. Đôi khi Định hơi áy náy vì mình không làm gì để cho không khí "tưng bừng" lên, nhưng thật may, ông Thụ với lối nói chuyện thẳng thắn, cởi mở, và luôn thu hẹp lại mọi khoảng cách đã trở thành "đinh" của mọi cuộc nhậu, khiến nhiệm vụ của anh trở nên rất nhẹ nhàng. Như tối nay vậy, chỉ rót, cụng, và uống.

Đúng khi cuộc rượu vào lúc vui vẻ nhất, thì cánh cửa bật mở. Rồi một người đàn ông bước vào. Ngay khi ánh mắt Định chạm phải ông ta, cả người anh co rút lại. Mặt anh đóng băng.

Người đàn ông hoàn toàn bình thản, ông bước vào bắt tay ông Thụ và mấy tay giám sát của Nhật. Ông Thụ cười phá lên sảng khoái.

"Anh Vũ. Không ngờ anh cũng đến được cùng. Tôi có nên cảm thấy vinh dự quá không đây"

"Còn tôi có nên cảm thấy mình là người ăn chực không?"

Cả hai cười ha hả. Mấy tay giám sát cũng nhìn ông Vũ cung kính, bắt tay chào hỏi rối rít.

Hơi thở Định dồn dập. Anh thấy như chiếc cà vạt đang dần thít lấy cổ mình. Đúng lúc, ông Vũ đến ngồi trước mặt anh, chìa tay điềm tĩnh.

"Chào cậu".

Định bắt tay ông. Anh nhận thấy mồ hôi nhớp nháp nơi bàn tay mình chạm phải bàn tay nóng sực của ông ta. Đôi mắt hai người một lần nữa gặp nhau, chỉ có sự lạnh giá.

Bữa ăn tiếp tục, nhưng với Định, dài như một thế kỉ. Anh chỉ mong bất ngờ điện thoại reo, để anh có một cái cớ trốn khỏi bữa ăn mệt nhọc này. Nhưng cái điện thoại của anh, hết pin một cách đúng lúc và vô duyên lạ lùng.

Dương ngồi trong phòng yêu cầu của bệnh viện. Trên chiếc giường, khuôn mặt Quân bị băng bó trắng xóa vì hai vết rách lớn ở trán và sau gáy. Bác sĩ nói cậu ta ngất vì mất nhiều máu chứ không sao cả. Những vết thương chỉ ở phần mềm...

Quân đã tỉnh một lần, nhưng bác sĩ có tiêm cho cậu ta một mũi giảm đau. Giờ đây, cậu ta im lìm trong giấc ngủ, hiền lành một cách ngớ ngẩn với những miếng băng trắng được quấn đâu đó quanh người, thỉnh thoảng lại rên lên vài tiếng trong giấc mơ.

Gọi vài lần cô bắt đầu nản. Điện thoại của Định vẫn không kết nối được. Cô lấy hết sự kiên nhẫn cuối cùng, nhắn cho Định: Quân bị thương. Anh đến ngay bệnh viện nhé, địa chỉ XXXX...

Nhắn xong một tin nhắn mà Dương chẳng mảy may hi vọng gì có được sự hồi đáp đó, cô bắt đầu xoa bụng. Bụng cô mềm nhũn ra vì đói, vì cả một ngày căng thẳng đầy những biến cố không đâu vào đâu. Nhìn Quân một thoáng, Dương nghĩ chắc cậu ta còn ngủ lâu. Cô lò dò ra khỏi phòng, đi ra hành lang. Đang mải cắm cúi đi, lúc đến đoạn rẽ xuống cầu thang, Dương chợt hết hồn khi thấy từ phía dưới, một bóng áo sơ mi đen, lao vù về mình như tên bắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.