Bãi biển. Ngày nắng sớm. Dương đi dọc bờ biển, cố tận hưởng không gian vắng lặng hiếm hoi. Chỉ chút nữa thôi, cả khu vực này sẽ đổ xô ra hàng ngàn ngàn người phấn chấn đi xem lễ hội fesival biển ở thành phố biển đẹp nhất nhì ViệtNamnày. Tân đã dặn cô, cứ ăn chơi nhảy múa đi. Thấy có gì độc thì viết, chẳng cần ôm đồm hết làm gì.
Dương ngâm cứu qua chương trình, thấy cũng chỉ là những hoạt động như mọi fesival khác,lễ hội đường phố, triển lãm ảnh, ca múa nhạc, giải bóng chuyền bãi biển, hội đua diều. Nhưng có một điểm đặc biệt, năm nay, tại fesival này, người ta sẽ tổ chức cho 10 đôi tổ chức đám cưới ở dưới … nước. Cái phần này nghe có vẻ độc đáo, hay ho, dù cái con người ngại phiền toái như cô thế nào cũng tặc lưỡi thêm vài cái: Trên bộ đám cưới đã toát mồ hôi, còn đâm đầu xuống nước làm gì… Nhưng thôi, thiên hạ thích lạ. Còn cô thì có cái để viết. Thế cũng tốt rồi.
Xong, lại nghĩ thêm chút nữa, tốt cái gì mà tốt. Để một gái già như cô đi viết về đám cưới tập thể, há chẳng phải là tréo ngoe lắm sao? Tâm trí Dương lại lang thang nghĩ đến một người – cái người mà mới khi ngủ dậy sáng nay thôi, cô đã kiên định trục xuất vĩnh viễn ra khỏi đầu óc của mình. Ôm rơm chỉ tổ nặng bụng, các cụ đã chẳng nói vậy sao, vậy thì quẳng phắt đi cho đỡ nặng gánh. Đời còn dài, zai còn nhiều. Nhất là ở cái chốn nam thanh nữ tú tụ tập xúm xít thế này, Dương phải banh to mắt mà nhìn mới được, biết đâu mèo mù lại vớ cá rán cũng nên.
Tự phấn khởi với mình, Dương hít một hơi tận sâu lồng ngực vị muối biển ngai ngái và không khí buổi sớm sạch tinh. Cô trở về khách sạn, gọi một ly café lớn, bắt đầu ôm túi đồ nghề, chuẩn bị đi “hành sự”.
Nhờ có chiếc thẻ mà Tân “điều chế” cho, Dương thả cửa chạy ra chạy vào chỗ hậu trường chuẩn bị tổ chức đám cưới. Tuy nhiên, mọi thứ rối mù rối mịt, người chạy ra chạy vào với đủ các thiết bị bà rằng, hô hoán nhặng xị. Dương nhìn mấy cặp đôi cô dâu chú rể từ đủ mọi miền, xúng xính áo dài khăn đóng, căng thẳng chuẩn bị xuống nước, lòng không khỏi buồn cười. Cô ngồi ở một góc, tay cầm lon coca ướp lạnh, nhìn một cô dâu đang cẩn thận tô lại son môi. Dương bỗng nhiên cười bâng quơ, đến bao giờ, cô sẽ có ngày xúng xính như những cô gái kia, tô son lại cho chính mình trong một ngày trọng đại nhất?
“Nhái Bén… Hú hú. Phải Nhái Bén không?”
Đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ, Dương giật bắn mình, nhìn ngó quanh quất. Một cậu chàng sơ mi trắng rẽ qua một đống người, mặc họ kêu la oai oái, lao bổ về phía Dương, cầm tay cô mà giật giật! Dương chưa kịp định thần thì cái tên ngốc đó hai tay banh hai má Dương ra đến phát đau.
“Trời ơi, đúng là mình có duyên dã man gẫy cổ con ngan luôn í. Chứ sao lại gặp nhau ở đây cơ chứ, Nhái bén nhở? Nhở”
Dương nhăn nhó gỡ tay Quân ra, vẫn chưa hết kinh ngạc.
“Sao cậu ở đây”
Quân cười tít lại. Phía trên đuôi mắt, lộ ra vết sẹo hôm nào, vẫn còn mờ mờ ửng đỏ.
“Thằng bạn nó làm đám cưới ở cái fesival này mờ. Hờ hờ, thế còn … nàng thì sao?
“Chị vào đây viết bài”
Mặt Quân xị ra.
“Ghét cái từ… chị. Đây không biết đâu đấy, không gọi chị đâu”.
Dương nghiến răng.
“Thế thì cuốn xéo”
Tiếng ban tổ chức bắt đầu kêu réo các đôi chuẩn bị tinh thần để chuẩn bị các thủ tục đám cưới. Dương cũng gạt Quân sang một bên, chuẩn bị chỉnh lại “súng ống” để chụp lấy vài tấm ảnh. Quân vẫn theo sát một bên, lải là lải nhải về cái chuyệncô và nó nhất định là có duyên tiền định mới đụng nhau cái choác ở cái fesival đông cả triệu người này. Dương vờ điếc, chẳng thèm bận tâm cậu ta tám nhảm những cái gì, chỉ mải miết bám theo đám mười đôi bắt đầu nghi lễ cắt bánh, uống rượu giao bôi, rồi chuẩn bị xuống độ sâu 5 mét nước để mà … trao nhẫn.
Dương nhìn quanh, thấy vài gương mặt quen quen, cũng lăm le súng ống. Họ từng va chạm nhau ở vài cuộc họp báo.Khi đám cô dâu chú rể “hạ thủy” thì cũng vài phó nháy máy móc băng bịt cẩn thận nhảy xuống theo để chộp lại những tấm hình độc nhất vô nhị. Dương lẩm nhẩm trong đầu,tính toán xem sẽ xin ảnh trao nhẫn dưới nước ở của ai thì tiếng Quân đã thì thào ngay bên cạnh.
“Này… Nhái Bén! Sau này đám cưới thì thích trên không hay là dưới nước, hay là…”
Dương không suy nghĩ, đáp liền.
“Có thằng cưới là phúc rồi. Đâu chẳng được”.
Quân cười nhăn nhở.
“Thế để … đây cưới cho. Phúc cứ phải gọi là to vật”.
Dương trợn ngược mắt quay lại nhìn Quân, thấy “thằng bé” mắt tít hết cả lại, cười nham nhở.
“Tưởng là thím dâu tương lai thì đây bỏ cuộc. Nhưng giờ chú Định có mối rồi thì đây cóc sợ bố con thằng nào…”
Nhất thời, những câu nói của Quân khiến Dương chưa kịp tiêu hóa hết, cô ngơ ngẩn một lúc mới sực hiểu ra hai vấn đề hết sức to nhớn. Một: Định đã có “mối”. Hai: cái thằng dở hơi bơi ngửa đang cười toét miệng trước mặt cô đây đang tuyên bố một câu đại loại như kiểu là nó sẽ … tán cô.
Hai thông tin chẳng có tí nào hay ho khiến Dương lặng đi một lúc, cứ trố mắt ra nhìn Quân.
Quân ghé sát cô, thì thào.
“Không được làm … thím của đây, thất vọng thế cơ à?”.
Hơi thở của Quân khiến những sợi tóc mai của Dương lay động, tai cô nóng cả lên. Cô đẩy bật Quân ra, đùng đùng đi thẳng.
Nhưng Quân hai bước đã sải theo bằng cô, túm tay cô lôi xềnh xệch.
“Bạn đây ở phía này cơ. Muốn phỏng vấn thì phỏng vấn tụi nó luôn đây này”.
Lúc này Dương mới nhận thấy đám cô dâu chú rể sau mấy phút dưới nước đã lóp ngóp lên bờ trở lại. Quân kéo Dương về phía một đôi đang ướt rượt,vừa mới chui lên.Áo quần cả hai đều đẫm ướt. Son môi cô dâu đã trôi đi một lớp, phấn cũng nhạt nhòa. Chú rể thì mái tóc bị nước đánh tan keo bọt, ép nhẹp xuống cái trán quá khổ. Cả hai thi nhau vuốt mặt, người thì thuận tayvắt quần áo,người thì tay sờ sờ lần lần gắn lông mi giả vừa rụng xuống trở lại chỗ cũ.
Quân cười háo hức.
“Sao, nhét cái nhẫn vào tay dưới nước cảm giác dư lào mày?”
Chú rể nhe răng cười “Muốn biết thì đi mà thử. Cảm giác thiêng liêng ai bô bô cho mày biết!”
Quân “hừ” một tiếng đầy khệnh khạng.
“Bớt cái mồm. Đang có nhân vật quan trọng ngự giá ở chỗ này”.
Cô dâu chú rể nghe vậy cùng quay sang thô lố nhìn Dương, lại nhìn cái máy ảnh to uỵch trên tay cô. Dương mỉm cười.
“Chào hai bạn nhé”…
Quân nhất quyết không để mình bị lãng quên một phút giây, lại nhẩy bổ vào, khoát khoát tay ra vẻ chủ nhà.
“Đây là Nhái… À nhầm, đây là Dương, bạn tao. Đang tính viết bài về cái vụ hay ho này, tụi mày có thích nổi lều phều thì bảo Dương bơm lên mây í”.
Dương trừng mắt nhìn Quân, ai là bạn của nó chứ.Lại còn gọi tên cô xơi xơi cứ như hai đứa thân thiết với nhau từ thời quấn tã không bằng. Trong khi Dương chưa kịp thanh minh thanh nga gì thì chú rể kia đã cười rất gian tà.
“Ố là là, cái thằng này.Mày có “cạ” mà giấu như mèo giấu shit nhé. Đến hôm nay mới nghĩa lộ nhá thằng ôn…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]