Dương bước vào quán bi – a. Là ban ngày, quán tương đối vắng vẻ. Nhưng việc một đứa con gái như Dương bước vào quán cũng khiến cho vài anh chàng thanh niên hiếu kì ngước lên nhìn. Đã thành quen, Dương cố tỏ ra bình thản, cô mỉm cười với cô bé nhân viên mặc đồng phục váy ngắn quen mặt.
Cô bé nhanh nhẹn tới bàn xếp bi, bắt chuyện.
“Bạn của chị chưa đến à?”.
“Ừ, tí nữa chị ấy mới đến”.
Dương ngắm nghía rồi lấymột cây gậy trên giá đỡ xuống, bắt đầu phá bi.Cô thong thả chơi một mình, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ. Cô nàng Giáng Châu này hôm nay tự dưng lại giờ dây thun mới mệt chứ.
“Anh chơi cùng nhé”.
Một anh giai ở đâu bước tới, mặt mũi sáng sủa mà tối cũng… sủa luôn,nhìn Dương, trưng ra nụ cười đầy hữu hảo thân thiện.
Chỉ tiếc là Dương không có hứng. Cô không thích những kẻ mày râu nhẵn nhụi, giọng nói ướp toàn đường … hóa học, đặc biệt lại càng không thích với những vụ làm quen bên bàn bi – a.
Dương cười nhẹ “Bạn em sắp tới rồi”.
Anh chàng không hề nản lòng “Thì anh chỉ chơi cho đến khi bạn em đến”
Dương lấy lơ thoa đều đầu gậy, ngước lên lạnh nhạt “Xin lỗi, nhưng em chỉ quen chơi với bạn em thôi”.
Anh chàng làm một điệu bộ khoa trương, tỏ ra kiểu “tiếc thật” rồi quay người bước đi. Về bàn, mấy tên bạn cười há há lên trêu chọc.
“Tao đã bảo mày đừng có dây vào mấy em đó mà… Thế nào chẳng đang đợi cạ”.
Dương hơi buồn cười, đúng là cô đang đợi “cạ”, mà cái cô nàng “cạ” này có đến muộn thì cũng phải báo cho người ta một câu chứ. Đang định móc điện thoại ra gọi thì tiếng ồn cãi vã ở khu phòng bên cạnh vọng tới. Đó là khu phòng Vip mà Dương có ngó qua mấy lần, nhưng chưa bao giờ vào. Nghe loáng thoáng bảo trong đó chỉ những bọnăn tiền chuyên nghiệp mới chui vào thôi.
Từ căn phòng đó, tiếng ồn chửi rủa vang lên ầm ĩ. Dương chau mày, định đi ra ngoài quán để gọi thìđột nhiên, có tiếng “rầm” lớn. Tiếng gậy, tiếng bi bị ném loảng xoảng xuống sàn vô cùng nhức óc. Cùng lúc là tiếng lao vào nhau đánh đấm của một số thanh niên.
“Đập chết mẹ nó đi”
“Xem mày còn dám đòi tiền bọn ông không”…
Dương lay hoay nhìn hai cô bé nhân viên phục vụ, mặt xám ngoét chạy vào phòng, rồi lại te tái chạy ra, nhào đến vồ lấy điện thoại, bấm bấm số. Hình như là gọi cho người quản lý, báo cáo tình hình. Nhưng chưa kịp gọi thì cánh cửa phòng Vip bật tung, rồi bốn năm thanh niên đang đánh đấm loạn xà ngầu kéo cả chùm ra ngoài, xông phi vào nhau những cú như trời giáng. Một gã tóc vàng khè thấy cô bé phục vụ đang lẩy bẩy gọi điện thì nhào đến, giật chiếc điện thoại ném đi, đẩycô bé ngã dúi xuống đất.
Mấy thanh niên đang chơi xung quanh thấy “có biến” vội dạt vào một góc, hiếu kì nhìn màn phim hành động tưng bừng trước mặt. Anh chàng vừa nãy chơi cùng Dương thì hùa theo vài thanh niên yếu bóng vía chạy như vịt ra ngoài sảnh.
Cô bé nhân viên vẫn nhăn nhó vì đau, Dương vội nhảy đến đỡ cô bé dậy, dìu vào một góc, rồi quay lạikinh hoàng nhìn cảnh trước mặt.
Đám thanh niên đang quây lấy một cậu thanh niên áo trắng, không ngừng đấm đá nguyền rủa. Loáng thoáng giữa những bóng người, Dương nhìn thấy những vệtmáu loang chảy trên màu sơ mi trắng xóa.
Trực giác mách bảo Dương không nên dính vào mớ rắc rối này, nhưng khi nhìn cậu thanh niên ngã vật xuống sàn, Dương quên béng thứ linh tính thường xuyên chính xác ấy. Cô nhảy dựng lên, gân cổ.
“Dừng lại!!!!!!!!”.
Tiếng hét lanh lảnh của Dương khiến đám thanh niên đồng loạt quay lại, trố mắt nhìn cô gái người bé con con đang trừng mắt giận dữ. Cả đám sựng lại, thoáng ngơ ngác.
“Con nào đấy?”
“Ai biết là con nào… Kệ mẹ nó…”
Gã tóc vàng khè chỉ về phía Dương “Khóa cái mỏ của cô em lại. Không không còn răng mà ăn cháo đâu”.
Cơn tức bực phừng lên, Dương gầm lên “Còn mấy anh thì cũng không được ăn cháo trong đồn đâu. Công an sắp tới rồi, còn thích được xích lại hả?”
Mấy thanh niên trợn mắt lên. Dương hung hăng giơ chiếc điện thoại vẫn đang bấm số của Châu, hét lên “Còn không mau biến đi”…
Taytóc vàng khè điên tiết lao đến, nghiến răng.
“Mẹ kiếp, cái con ranh này…” Hắn vừa túm cổ Dương thì đúng lúc đó, tiếng cửa bật mở, rồi tay quản lý cùng mấy nhân viên bảo vệ lao bổ vào.
Dương thấy mình bị lẳng như bao gạo xuống đất. Cái mông suốt ngày ngồi lì trước máy tính phát huy độ chai cơ bản, hạ cánh an toàn “bịch” một nhát, ê ẩm một chút nhưng căn bản là không sao. Trước mắt cô là một màn loạn xà ngầu của mấy tay bảo vệ và mấy thanh niên đang hồi quá khích. Tiếng rủa xả, tiếng chửi tục, tiếng kêu váng vì trúng đòn inh tai nhức óc xung quanh.
Đúng lúc đó, thì tiếng còi công an hú lên từng hồi. Cả đám thanh niên nghe thấy vậy sựng lại một thoáng. Một tay gào lên “Chạy đi”. Mấy tên khác vội vàng tản ra các hướng chạy sạch. Đám bảo vệ nháo nhác đuổi theo, hét hò ỏm tỏi.
Dương ngó ra nhìn một đống trăng trắng trên sàn. Cậu thanh niên bị đánh cho tơi tả và bầm dập vẫn nằm bẹp dưới đất. Dương lấy hết can đảm, lò dò đi tới.
Cậu thanh niên mặt hơi chúi xuống sàn. Dương bước tới, cô sợ hãi khi thấy máu sũng cả dưới sàn, loang trên từng vệt trên chiếc áo sơ mi trắng. Tiếng thở yếu ớt xen giữa tiếng rên rỉ nhè nhẹ. Dương nhẹ nhàng xoay đầu cậu ta lại để khuôn mặt trầy xước không bị chạm xuống sàn.
Khoảnh khắc khuôn mặt hướng về Dương khiến cô sững người, choáng váng. Dù những vết thương đã sưng tấy, máu chảy rịn từ trán xuống nơi khóe mắt, nhưng đó là khuôn mặt khó có thể lầm lẫn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]