Chương trước
Chương sau
Sự xuất hiện của mấy tên lưu manh không chỉ khiến Hoắc Thanh Cúc bị dọa sợ, mà ngay cả Hà Tuyết Phi cũng sợ tới mức đứng không vững phải lui ra sau mấy bước, cũng may kịp thời giữ vững lại thăng bằng ,bằng không thiếu chút nữa đã bẽ mặt rồi.

Đột nhiên có kẻ tự tiện xông vào, dĩ nhiên người ra mặt đầu tiên giải quyết chính là Chung Mẫn Liên, "Này này này, các người là ai tới đây để làm gì?”

Một người mặc tây trang đen đẩy một gã lưu manh tới trước mặt Chung Mẫn Liên, ra lệnh hắn, "Đem tất cả những gì mày biết nói hết ra đi”.

"Tôi ——", Tên lưu manh căng thẳng bước tới, nhìn Hoắc Thanh Cúc hơi do dự một chút cuối cùng vì quá sợ hãi nên đem tất cả nói hết ra, "Hoắc Thanh Cúc, bà đừng trách chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ là bị người ta ép buộc mới làm thế, chuyện bà và con gái bà giả mạo thân phận người ta để lừa cưới đã sớm bị người phát hiện rồi?”

"A ——" Chung Mẫn Liên vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ kinh ngạc nhìn Hoắc Thanh Cúc, bất quá bà vẫn không tin nhiều vào những lời tên lưu manh này nói.

Hoắc Thanh Cúc chết cũng không thừa nhận, mãnh liệt chỉ trích nói: "Cậu ăn nói xằm bậy gì đó, có phải ai đó đã xúi giục cậu nói vậy không?"

Sau khi Hoắc Thanh Cúc chỉ trích xong, cố ý dời tầm mắt chứa đầy oán hận lên trên người Đinh Tiểu Nhiên.

Đinh Tiểu Nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn lại bà, không chút sợ hãi lo lắng như vừa rồi, tuy nhiên cũng không chủ động nói ra chân tướng mà vẫn giữ trầm mặc. Nếu như cô nói ra chân tướng chắc chắn Chung Mẫn Liên sẽ không tin, thay vì như thế chi bằng cứ để người khác nói.

Chung Mẫn Liên nhìn theo tầm mắt Hoắc Thanh Cúc, thấy Đinh Tiểu Nhiên vẫn thản nhiên ngồi ở chỗ đó, bà liền hùng hổ không xem ai ra gì dứt khoát đứng ngay bên cạnh Hoắc Thanh Cúc, cùng nhau chỉ trích nói: "Tôi thấy các người hôm nay cố ý đến đây để gây sự. An ninh, an ninh đâu hết rồi, mau lôi những tên này ra ngoài đánh cho tôi”.

Cũng vào lúc đó, một người mặc tây trang đen khác đẩy một tên lưu manh tiến lên trước, ra lệnh cho hắn, "Đến phiên mày nói.”

"Vâng". Lưu manh gật đầu một cái, không chút do dự đem những gì mình biết ra nói, "Hoắc Thanh Cúc và chồng bà ta đã ham quen thói bài bạc, đánh bài thiếu nợ đại ca chúng tôi rất nhiều tiền, bởi vì không có tiền trả nợ cho nên mấy năm nay bọn họ cứ luôn lẫn trốn chủ nợ, còn chúng tôi thì đuổi theo bọn họ đòi nợ. Khoảng thời gian trước, khi tìm gặp được hai mẹ con họ, Hoắc Thanh Cúc có nói với chúng tôi chỉ cần con gái bà gả cho Dư Tử Cường rồi sẽ thì số nợ kia chẳng đáng là gì, cho nên bà ấy muốn chúng ta giúp bà ta một tay.”

"Nói bậy, tất cả đều là lời bịa đặt”. Hoắc Thanh Cúc hơi mất khống chế lớn tiếng hét, còn cố gắng lừa Chung Mẫn Liên, "Mẫn Liên, bà đừng tin lời bọn họ nói, bọn họ nhất định bị người khác mua chuộc nhằm cố ý hãm hại tôi.”

Cho dù Hoắc Thanh Cúc không ám chỉ rõ ra người nào, nhưng Chung Mẫn Liên vẫn biết rõ người bà đang ám chỉ là ai, cũng bởi vì biết cho nên vẫn tin tưởng Hoắc Thanh Cúc, hung hăng nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Nhiên, tức giận nói: "Hừm, quả thật có những người chỉ vì nhằm muốn đạt được mục đích, mà bất chấp tất cả không từ thủ đoạn nào?”

Dư Tử Cường cũng biết họ đang nói người nào, vì muốn bênh vực cho Đinh Tiểu Nhiên liền đứng ra nói thay cô, "Con tin cô ấy không phải loại người như thế. Hoắc Thanh Cúc, nếu như bà thật sự không phải tên lường gạt, thì cần gì sợ lời nói bóng gió người khác, chi bằng hãy kể rõ về hoàn cảnh gia đình của bà ra đi, chỉ cần nói ra để người điều tra một chút liền biết thật hay giả thôi.”

"Tôi đâu có làm gì sai, vì sao phải để người ta điều tra?", Hoắc Thanh Cúc vẫn cứ cậy mạnh làm lơ, không muốn bị người điều tra.

"Không muốn để điều tra rõ chứng minh mình trong sạch sao? Hoặc là cứ nói thẳng ra một ít tin đơn giản về gia đình bà đi, dù sao ở nơi này có rất nhiều nhân vật lớn, mà gia đình bà cũng thuộc gia đình danh giá giàu có lại nổi tiếng, chỉ cần nói ra sẽ có vài người biết thôi. Chồng bà tên gì, làm nghề gì, sinh sống ở quốc gia nào, mở công ty gì?”

"Tôi ——"

"Đây đâu phải vấn đề khó khăn gì đúng chứ bà Hoắc Thanh Cúc?”

Hoắc Thanh Cúc càng căng thẳng hơn, thật sự không biết nên trả lời thế nào, ném ánh mắt cầu giúp sang Chung Mẫn Liên, vậy mà ngàn vạn lần bà lại không nghĩ tới lời nhờ giúp này cư nhiên không thành công.

Chung Mẫn Liên cũng cảm thấy những vấn đề này không hề khó trả lời, cho nên muốn Hoắc Thanh Cúc trả lời, "Thanh Cúc, những chuyện này rất bình thường bà cứ trả lời đi.”

"Tôi ——".

"Nếu như bà không trả lời, này thật đúng là có vấn đề rồi”.

"Chồng của tôi sống ở, ở nước Anh, là một nhà kinh doanh châu báu đá quý, hiện tại đang ở Châu Phi." vốn dĩ Hoắc Thanh Cúc không có biết nhiều tin tức lắm, cho nên khi trả lời có hơi cà lăm.

Bất quá lời này lại khiến Chung Mẫn Liên tin tưởng, thẳng thắng nói: "Tử Cường, giờ con đã có đáp án mình cần thế đã hài lòng chưa?".

Dư Tử Cường khinh thường cười lạnh, tiếp tục hỏi: "Chồng bà tên gọi là gì, mở ra cửa hàng kinh doanh châu báu đá quý gì, có liên kết với chi nhánh ngân hàng nào trong nước không?"

"Tôi ——" sắc mặt Hoắc Thanh Cúc cực kỳ khó coi, không biết phải trả lời làm sao.

Chung Mẫn Liên có chút không vui khi thấy Hoắc Thanh Cúc cứ ấp a ấp úng như vậy, không nhịn được nói: "Thanh Cúc, đây không phải vấn đề khó khăn gì cả, chồng bà tên gì, mở công ty tên gì, chẳng lẽ những thứ này cũng khiến bà khó trả lời sao?"

"Không, không phải".

"Nếu không phải vậy bà trả lời đi, để bọn họ tâm phục khẩu phục.”

"Chồng tôi tên gọi là Hà Quảng Bình, tên công ty——"

"Tên gì?".

"Tên——"

Hoắc Thanh Cúc ráng sức suy nghĩ, nhưng vẫn không biết phải trả lời thế nào về tên công ty. Bà giả mạo chuyện kinh doanh châu báu đá quý, đó là vì có một nhà kinh doanh châu báu đá quý có cùng họ với chồng bà, hơn nữa lại trùng hợp già đình đó có một cô con gái trùng họ tên với con bà, thế nhưng vào đúng lúc này bà lại không thể nghĩ ra tên công ty châu báu đá quý đó là gì."

Mặc dù Hà Tuyết Phi nhớ được tên công ty, nhưng vì quá căng thẳng nên cả một câu cũng nói không ra, thế nên ngay lúc này không có cách nào trả lời giúp Hoắc Thanh Cúc, lại giận bản thân vì sao không mau trốn khỏi lễ đường này đi. Chuyện đã tới nước này, cô đã có thể liên tưởng ra chuyện kế tiếp sẽ phát sinh thế nào rồi.

Đây chỉ là một giấc mộng hư ảo, hiện tại đã đến lúc tỉnh giấc, cô cần mau thức dậy thôi.

Qua hết nửa ngày mà Hoắc Thanh Cúc vẫn không chịu trả lời, điều này khiến Chung Mẫn Liên rất giận không vui nói: "Thanh Cúc, chúng ta sắp trở thành người nhà rồi, chả lẽ ngay cả tên công ty nhà bà là gì cũng không muốn nói ra cho tôi biết, bà làm vậy không cảm thấy rất quá đáng sao?"

"Không phải như thế." Hoắc Thanh Cúc vừa thấy Chung Mẫn Liên tức giận liền lo lắng, vội vàng muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích thế nào.

"Không phải vậy, thế thì là thế nào? Nói cho tôi biết tên công ty nhà bà bộ khó lắm sao?"

"Không, không phải khó gì. "

"Nếu không khó gì, vậy bà mau trả lời đi, để những tên gây chuyện này mau chóng cút xéo."

"Tôi ——"

Vào lúc này, lại một người mặc tây trang đen đẩy tên lưu manh cuối cùng ra phía trước, để hắn nói rõ chân tướng, "Tới mày nói.”

"Chồng Hoắc Thanh Cúc không phải tên Hà Quảng Bình mà tên là Hà Sinh Hữu, vả lại Hà Sinh Hữu không phải nhà kinh doanh châu báu già cả, ông ta chẳng qua chỉ là một tên lường gạt thích chơi bời lêu lổng, vừa là con bạc lại còn hành nghề buôn người, lừa bắt cóc con nít đòi tiền chuộc.”

"Nói bậy, đều là nói bậy.” Hoắc Thanh Cúc càng thêm nóng nảy, vọt tới trước hét lớn, lo sợ Chung Mẫn Liên sẽ tin những lời này vội vàng nói: "Mẫn Liên, bà đừng tin lời bọn họ nói, lời bọn họ nói đều là bịa đặt nhất định có người sai khiến bọn họ nói vậy?”

"Thanh Cúc, trước tiên bà không nên quá kích động.” Chung Mẫn Liên nhận ra Hoắc Thanh Cúc đang rất kích động, tựa hồ muốn phát điên liền vội tiến lên trấn an bà.

Nhưng Hoắc Thanh Cúc căn bản không thể khống chế được cảm xúc lúc này, chỉ thẳng vào mặt Đinh Tiểu Nhiên, chỉ đích danh cô ra, "Đinh Tiểu Nhiên, nhất định do cô bày trò, bởi vì cô không cam lòng cho nên mới bày ra những trò như vậy?”

"Thanh Cúc, bà bình tĩnh lại chút đi."

"Đinh Tiểu Nhiên, tất cả chuyện này đều do cô bày vẽ sau lưng đúng không?”

"Thanh Cúc, bà đừng có như vậy, bình tĩnh lại chút đi có được không?"

"Mẫn Liên, tất cả những chuyện này đều là quỷ kế của Đinh Tiểu Nhiên, bà mau nhanh cho người đuổi cô ra ngoài đi, đuổi ra đi.” Bất kể Chung Mẫn Liên khuyên nhủ thế nào, Hoắc Thanh Cúc vẫn không thể tĩnh táo lại, còn muốn xông lên ra tay với Đinh Tiểu Nhiên.

Dư Tử Cường nhanh tay lẹ mắt kéo bà lại, cảnh cáo nói: "Hoắc Thanh Cúc, tốt nhất bà chớ có làm bậy, bằng không đừng trách tôi không sáo."

"Tử Cường, sao con có thể ăn nói với mẹ vợ như vậy hả?", Chung Mẫn Liên cực kỳ bất mãn cách ăn nói của Dư Tử Cường, liền khiển trách anh.

"Mẹ, chẳng lẽ mẹ còn không nhận ra gì sao, mẹ con họ chính là hai tên lường gạt.” Dư Tử Cường bực tức hất tay Hoắc Thanh Cúc ra, dưới tình trạng không có bất kỳ chứng cớ nào, thì anh vẫn chọn tin vào lời những tên lưu manh kia nói.

Nếu như đây không phải là thật, thì sao Hoắc Thanh Cúc lại lo sợ hốt hoảng như thế, cho nên hai mẹ con bọn họ nhất định là tên lường gạt.

"Tử Cường, con không được ăn nói hàm hồ.”

"Con không có ăn nói hàm hồ, mà lời con nói đều là sự thật. Con đã sớm cảm thấy hai mẹ con bọn họ rất có vấn đề. Mẹ à, bộ mẹ cứ muốn bị mẹ con họ che mắt hoài sao?”

"Sự thật là gì, tự mẹ sẽ tra ra rõ.”

"Hừm.” Dư Tử Cường hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn Hoắc Thanh Cúc một cái, lại chán ghét nhìn Hà Tuyết Phi một cái, lại nhìn sang Đinh Tiểu Nhiên thì phát hiện bên cạnh cô Phong Khải Trạch cười rất nham hiểm, tựa hồ như đã mưu tính sẵn gì đó, trong lòng có chút lúng túng.

Chẳng lẽ chuyện hôm nay đều do Phong Khải Trạch làm.

Dư Tử Cường càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao, liền ngoan ngoãn tiếp tục quan sát những người khống chế mấy tên lưu manh kia, cách ăn mặc của bọn họ rất giống người đi theo bên cạnh Phong Gia Vinh, cho nên có thể giải thích rõ ràng câu hỏi đầu tiên, quả nhiên đều do Phong Khải Trạch giở trò, tuy nhiên anh lại thấy rất thích cho nên liền cứ im lặng chờ xem trò vui tiếp theo.

Hoắc Thanh Cúc vì quá lo lắng, cho nên tâm trạng không thể nào bình tĩnh lại, không còn quan tâm đến chuyện hình tượng cứ liên tục chửi mắng, "Đinh Tiểu Nhiên, cô cho rằng dùng thủ đoạn hèn hạ này là có thể đạt được mục đích sao? Tôi cho cô biết không thể nào được đâu, cô nghĩ mình có thể gả được cho Dư Tử Cường hả, sao cô không nhìn lại thân phận của mình một chút đi?”

"Đương nhiên thân phận của tôi không thuộc hàng cao quý, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với mấy tên lường gạt.” Đinh Tiểu Nhiên rốt cục cũng đã mạnh dạng đứng dậy, không chút nào sợ hãi trực tiếp đối mặt Hoắc Thanh Cúc, phản bác lại lời của bà.

"Cô nói ai là tên lường gạt hả, chứng cớ đâu, cô có chứng cớ gì chứng minh tôi là tên lường gạt không?”

"Tôi có bằng chứng.”

"Cô—— "Hoắc Thanh Cúc cứ cho rằng chuyện mình làm không chê vào đâu được, không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh tất cả mọi việc làm của bà, cho nên trong lòng vẫn rất tràn đầy tự tin, nhưng khi nghe Đinh Tiểu Nhiên nói có chứng cớ lại run lên bần bậc, bất quá có chết vẫn chống cự nói: "Vậy cô mau lấy chứng cớ ra đi”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.