Chương trước
Chương sau
Hôn lễ của Dư Tử Cường và Hà Tuyết Phi vẫn được tiến hành theo đúng thời hạn.

Từ sáng sớm Hà Tuyết Phi đã khoác trên người bộ y phục cô dâu xinh đẹp, vừa ngắm mình trong gương vừa cố gắng kiềm chế cơn sợ hãi lo lắng trong lòng mình, không ngừng cầu xin trời để hôn lễ này được tiến hành thuận lợi.

Chỉ cần gả cho Tử Cường, bất kể sau này có chịu nhiều đau khổ cô vẫn cam chịu, cô tin tưởng chỉ cần mình thật lòng đối xử tốt với anh thì một ngày nào đó anh sẽ chấp nhận cô.

Sáng sớm Hoắc Thanh Cúc đã đến trấn giữ tại hiện trường hôn lễ, đặc biệt chờ Đinh Tiểu Nhiên đến, dự định chặn cô lại ngoài cửa không cho cô tới phá hư chuyện.

Còn Chung Mẫn Liên thì vào trong bệnh viện thúc giục Dư Tử Cường thay quần áo, còn tự mình giúp anh sửa soạn lại sau đó phái người đưa anh lên xe, mà cả chính bà cũng đi theo tiến vào lễ đường.

Hôm nay Dư Tử Cường làm chú rễ, nhưng nét mặt lại không có chút gì vui vẻ tươi cười, mặt mày âu sầu bi thảm khiến cho bầu không khí hoàn toàn trở nên tĩnh lặng.

Chỉ có điều Chung Mẫn Liên lại cười rất vui, còn nỗ lực khuyên anh, "Tử Cường, hôm nay là ngày vui của con, con đừng mặt mày nhăn nhó nữa được không, cười một cái đi."

"Mẹ nghĩ con có thể cười nổi sao?" Dư Tử Cường buồn bã hỏi.

"Mẹ biết con không thích Hà Tuyết Phi, nhưng đây chỉ là tạm thời có khi kết hôn xong con sẽ thấy con bé là một cô gái rất tốt, sau đó thì yêu nó."

"Thật không, vậy sao mẹ kết hôn với cha nhiều năm như vậy mà cha vẫn không yêu mẹ?"

"Con muốn chọc cho mẹ xỉu nữa phải không?" Chung Mẫn Liên nghiêm túc hỏi, nhưng chỉ nghiêm túc được một lúc, lại cười hì hì nói, "Tử Cường con đừng như vậy, Tuyết Phi là một cô gái tốt đáng để con yêu đó."

"Con lại chẳng thấy cô ta có điểm nào tốt cả?" Dư Tử Cường không dám lấy chuyện của cha ra đả kích Chung Mẫn Liên, lo lắng sợ bà tức giận lại ngất đi nên nói lãng sang chuyện khác.

"Đó là do con có thành kiến với nó, bởi trong lòng con chỉ lo nghĩ đến Đinh Tiểu Nhiên thôi, mẹ thì lại thấy Đinh Tiểu Nhiên kia chẳng có gì tốt cả?"

"Đó là vì mẹ có thành kiến với Tiểu Nhiên."

"Vậy chỉ có thể trách cô ta không cho mẹ ấn tượng tốt. Bỏ qua đi, hôm nay mẹ không muốn nghe nhắc tới cô ta, một chút nữa bước vào lễ đường, dù cho Đinh Tiểu Nhiên có tới tham dự hôn lễ con cũng không được làm chuyện xằng bậy gì đó, bằng không mẹ sẽ chết cho con xem." Chung Mẫn Liên không muốn ngày quan trọng hôm nay bị lãng phí vì những thứ này, cho nên liền dừng lại đổi sang chủ đề khác nói, "Một hồi sẽ có rất nhiều khách mời quan trọng tới tham dự hôn lễ, con phải biểu hiện cho tốt vào, bọn họ đều là những người nhân vật quan trọng có thể trợ giúp cho sự nghiệp sau này của con đó."

"Quan trọng à, dù quan trọng mấy có qua được Tạ Thiên Ngưng không?" Dư Tử Cường khinh thường nói, bởi vì bài xích hôn lễ cho nên ngay cả khách mời tham dự cũng bị bài xích theo.

"Nếu Tạ Thiên Ngưng không nhờ có Phong Khải Trạch che chở, cô ta cũng chẳng là thá gì cả."

"Mẹ à, mẹ có dám nói ra lời này trước mặt Phong Khải Trạch không?"

"Được rồi, con đừng chống đối mẹ nữa, bộ muốn chọc mẹ tức chết sao? Đợi lát nữa biểu hiện cho tốt vào, đừng có chìa bộ mặt hầm hầm như ai đó thiếu nợ tiền con vậy.".

"Hừm." Dư Tử Cường hừ lạnh một tiếng không nói nữa, nhưng trên mặt thủy chung vẫn không cười, trong đầu liền nghĩ đến Đinh Tiểu Nhiên, nghĩ một chút trong hôn lễ có thể nhìn thấy được mặt cô không, bởi vì anh thật sự rất muốn gặp cô.

Sáng sớm Đinh Tiểu Nhiên đã bị Tạ Thiên Ngưng tra tấn, khoa tay múa chân nhiều lần mới chọn xong quần áo, còn bị thợ trang điểm hóa trang hết nửa ngày làm cô thấy đầu óc xây xẩm mặt mày, mệt mỏi than oán, "Thiên Ngưng, rốt cuộc cậu muốn giày vò mình đến bao lâu nữa hả?"

"Sẽ nhanh thôi đợi thêm chút đi." Tạ Thiên Ngưng đứng bên cạnh nhìn thợ trang điểm trang điểm cho đến khi hài lòng, mới gật đầu nói: "Tốt lắm, như thế đi, cám ơn."

"Bà chủ quá khách sáo rồi, đây là bổn phận của chúng tôi mà."

"Bà chủ, xin hỏi còn cần làm gì nữa không?"

"Không cần, các người về đi."

Nghe Tạ Thiên Ngưng nói xong, thợ trang điểm mới thu dọn đồ đạc rời đi.

Tạ Thiên Ngưng kéo Đinh Tiểu Nhiên đến trước mặt mình, vui vẻ khen tặng thở dài nói: "Ừm, đẹp, thật sự rất đẹp, Tiểu Nhiên nhà ta quả là cô gái xinh đẹp kiều diễm. Đi, chúng ta lên đường tham dự hôn lễ."

Đinh Tiểu Nhiên nhìn mình trong gương, một thân cao quý khoác trên người chiếc váy áo thanh lịch kết hợp đôi giày thủy tinh cao gót, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ thật khéo léo, nhìn giống y như một con thiên nga trắng tuyệt đẹp, khiến cô vừa mừng vừa sợ lại vừa thẹn, lúng túng hỏi: "Thiên Ngưng, mình thật sự phải đi dự hôn lễ sao?"

"Đã chuẩn bị xong, còn hỏi thiệt giả à? Đi thôi, đại mỹ nhân." Tạ Thiên Ngưng không cho Đinh Tiểu Nhiên do dự kéo cô ra khỏi cửa.

"Nhưng mà ——" Đinh Tiểu Nhiên vẫn còn hơi nhăn nhó, thật sự rất ngượng khi ra sân với bộ dạng như vậy, thế nhưng Tạ Thiên Ngưng lại kiên quyết muốn lôi cô đi, cô đành nhắm mắt đi theo.

Hôm nay là ngày có thể lật ngược tình thế, cô tin tưởng vào sự giúp đỡ của Phong Khải Trạch nhất định có thể vạch mặt sự thật về Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi, chỉ là sau đó cô không biết phải đối mặt mọi người như thế nào.

Thôi, đi bước nào tính bước đó.

Phong Khải Trạch ngồi ở ghế tài xế chờ hai cô, thấy hai người vừa lên xe lập tức lái xe đi thẳng đến lễ đường. Hôm nay anh không phải đến dự hôn lễ, mà là đi dạy dỗ người, dạy cho bà già Hoắc Thanh Cúc kia biết đắc tội bà xã anh sẽ như thế nào.

Hoắc Thanh Cúc đang đứng đón tiếp khách tại hôn lễ, mỗi một người bước vào đều quan sát rất cẩn thận, từng phút giây trôi qua đều hết sức cẩn thận lưu ý chung quanh để kịp thời xử lý tình huống phát sinh, nhất là Đinh Tiểu Nhiên.

Lúc này, Chung Mẫn Liên dẫn theo Dư Tử Cường đến, vừa xuống xe đã thấy Hoắc Thanh Cúc đang đứng tiếp đón khách liền thân thiện tới chào hỏi, "Bà sui ——"

"Mẫn Liên, sao bà đổi xưng hô nhanh quá vậy." Hoắc Thanh Cúc cũng rất thân thiện, cười đến miệng không thể khép lại.

"Phải sửa thôi, sau này chúng ta đã chính thức trở thành thông gia rồi."

"Đúng đúng, chúng ta sau này chính thức đã là thông gia rồi. Tử Cường, đừng có cái mặt nhăn nhó nữa cười lên đi, đừng để khách khứa họ nói ra nói vào." Hoắc Thanh Cúc không hài lòng biểu tình của Dư Tử Cường, cho nên uyển chuyển nhắc nhở anh.

"Tôi là vậy đó." Dư Tử Cường tức giận trả lời, sắc mặt càng thêm khó coi hơn, không chỉ không cười mà còn nổi giận.

"Hôm nay có rất nhiều quan khách lớn đến tham dự, còn có rất nhiều ký giả, nếu con không muốn ngày mai tin đồn truyền đi khắp nơi thì thể hiện tốt cho mẹ." Chung Mẫn Liên khẽ buông lời cảnh cáo bên tai Dư Tử Cường.

Nhưng lời cảnh cáo này tựa hồ không có tác dụng gì đối với anh.

Dư Tử Cường vẫn cười không nổi, lạnh lùng nói: "Không làm được."

"Con muốn chọc mẹ tức chết sao?"

"Mẹ, con đã rất cố gắng ép mình kết hôn với Hà Tuyết Phi, nếu mẹ muốn ép con đến phát điên, thì con cũng chẳng còn gì để nói."

"Được được được, con đi vào trong đi nơi này không cần con nữa đâu." Chung Mẫn Liên đành thối lui từng bước, không muốn gây với Dư Tử Cường nên gọi anh đi vào trong.

Dư Tử Cường cũng không muốn nói thêm, đang muốn xoay người đi vào lại thấy xe Phong Khải Trạch từ xa chạy tới, vì vậy dừng bước lại chờ người trên xe bước xuống. Trong tất cả các khách mời hôm nay, người anh muốn gặp anh chỉ có hai người này. vinhanh-annkasi.

Phong Khải Trạch dừng xe trước mặt Chung Mẫn Liên.

Sắc mặt Chung Mẫn Liên nghiêm trang hẳn lên rất nhiều, tựa hồ rất căng thẳng, cả nụ cười trên mặt cũngcứng ngắc.

Hoắc Thanh Cúc thấy bà phản ứng thế liền đoán thân phận người ngồi trong xe này không phải tầm thường, cho nên bộ dạng cũng liền trở nên nghiêm chỉnh, đứng chờ để chào hỏi.

Sau khi Phong Khải Trạch dừng xe, một hồi mới mở cửa xuống xe đứng bất động ở cửa xe nhìn cả đám người.

Chung Mẫn Liên tươi cười tiến lên đón tiếp, lời nói cung kính ôn hòa, "Thì ra là cậu Phong, hoan nghênh khách quý hôm nay đã đến dự, thật sự rất lấy làm mừng vì cậu có thể tới dự hôn lễ của con trai tôi."

Cậu Phong —— Hoắc Thanh Cúc nghe xưng hô này, vẫn còn chưa nhận ra thân phận của Phong Khải Trạch, vì vậy khẽ hỏi lai lịch vị khách mới đến này, "Xin hỏi người này là ai thế?"

"Cậu ấy chính là người thừa kế Phong Thị đế quốc, đại thiếu gia của nhà họ Phong."

"A —— Phong Thị đế quốc." Sau đó Hoắc Thanh Cúc mới rõ ra thân phận của Phong Khải Trạch, vì quá kinh ngạc nên cả người liền đơ ra ngây ngốc một hồi, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, dự định sẽ lấy lòng nhân vật lớn này, vì vậy cũng tiến lên chào hỏi, "Cậu Phong, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, thật hân hạnh được gặp cậu."

Bà đã nghe nói qua về Phong Thị đế quốc, một gia đình cực kỳ giàu có nổi tiếng, còn lớn hơn cả ngân hàng Thiên Tường của Dư Tử Cường, chỉ tiếc hôm nay người con gái bà gả không phải là Phong Khải Trạch.

Phong Khải Trạch rất lạnh lùng, căn bản không quan tâm lời chào hỏi của Chung Mẫn Liên và Hoắc Thanh Cúc, mà quay đầu lại nhìn chờ Tạ Thiên Ngưng bước ra.

Sự lạnh lùng của anh khiến cho Chung Mẫn Liên và Hoắc Thanh Cúc có chút lúng túng, nhưng không dám lên tiếng nửa câu chỉ lẳng lặng đứng im.

Tạ Thiên Ngưng ngồi yên lặng chỗ cạnh tài xế, không vội bước xuống xe mà quay đầu ra sau khích lệ Đinh Tiểu Nhiên, "Tiểu Nhiên, đến rồi xuống xe thôi."

"Mình, mình thật sự thấy rất căng thẳng?" Đinh Tiểu Nhiên không dám bước xuống xe, mười ngón tay khấu chặt, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh.

"Cậu căng thẳng quá làm gì, hôm nay chúng ta tới chẳng qua đến dự hôn lễ, chứ đâu kêu cậu đi cướp chú rễ?"

"Thiên Ngưng, cậu nói đi đâu vậy?"

"Mình nói thực mà. Xuống xe thôi, Dư Tử Cường đang ở bên ngoài bộ cậu không muốn gặp cậu ta sao?"

"Tử Cường ——" vừa nghe Dư Tử Cường, Đinh Tiểu Nhiên rất kích động, đưa tay ra mở cửa xe, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở, lòng ngực căng thẳng không ngừng đập thình thịch, "Mình, mình vẫn thấy rất hồi hộp."

"Cậu thật sự không còn giống Đinh Tiểu Nhiên lúc trước mà mình quen. Đinh Tiểu Nhiên mình quen rất lớn gan, lại còn rất dũng cảm nhưng giờ nhìn lại bản thân cậu đi, vừa nhát gan lại còn hay nhăn nhó." Tạ Thiên Ngưng hơi im lặng, không còn cách nào đành khuyên cô, "Xuống xe đi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chẳng lẽ cậu định trốn luôn ở trong xe hoài sao?"

"Không có, mình, mình chỉ muốn điều chỉnh tâm lý lại một chút thôi."

"Vậy cậu nhanh lên đi, mình xuống xe trước đây. Sau khi mình xuống xe mà cậu còn chưa xuống, thì mình sẽ đứng ở ngoài cửa xe lôi cậu xuống đó."

"Biết rồi."

"Tiểu Nhiên, cố gắng lên." Tạ Thiên Ngưng chọc ghẹo Đinh Tiểu Nhiên xong, sau đó xuống xe xuất hiện ở trước mặt mọi người, có lẽ đã quen bị người nhìn chăm chú cho nên không còn để tâm nhiều đối với ánh mắt mọi người, trực tiếp đi tới trước mặt nói chuyện với Phong Khải Trạch, "Khỉ con, mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong rồi." Phong Khải Trạch ôn nhu trả lời.

"Vậy chúng ta cứ chờ xem kịch vui đi."

Khi chính mắt Hoắc Thanh Cúc nhìn thấy diện mạo thật của Tạ Thiên Ngưng, sợ đến mức hai chân như muốn nhũn ra, run rẩy lui ra sau không dám để Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy bà, nhưng bất kể bà lui thế nào đều không thể che giấu được cả người mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.