Sau khi Đinh Tiểu Nhiên rời khỏi công ty liền đi thẳng về nhà. Vừa vào cửa hưng phấn hô lớn. “Mẹ. Con về rồi."
Mẹ Đinh đang trong phòng bếp nấu cơm. Vừa nghe con gái la lên, vội vàng lo lắng đi nhanh ra ngoài, trách cô. "Con nhỏ này, tối hôm qua chạy đi đâu không về nhà ngủ. Con có biết mẹ và cha con lo cho con lắm không?"
"Mẹ, con đã lớn rồi, sao có thể đi lạc chứ?" Đinh Tiểu Nhiên vứt đồ trong tay xuống bàn. Sau đó đặt mông ngồi vào ghế sofa, vui vẻ cầm quả táo trên bàn lên cắn.
"Vậy con cũng phải gọi điện thoại về báo tin chứ? Dù con đã bao nhiêu tuổi thì trong mắt người mẹ, con vẫn luôn là đứa trẻ có biết không?"
"Con biết rồi. Mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời này." Đinh Tiểu Nhiên làm nũng với mẹ y như một đứa bé.
Mẹ Đinh cười dịu dàng. Nhìn đồ đạc trên bàn, không cần hỏi cũng biết xảy ra chuyện gì, vui vẻ nói: "Rốt cục cũng nghỉ việc, nghỉ rồi cũng tốt. Dù sao làm mãi ở chỗ đó cũng không có gì tốt. Không bằng nghỉ sớm một chút, đi tìm công việc mới. Tiểu Nhiên, sau này con có dự tính gì không?"
"Dĩ nhiên phải đi tìm việc làm, rồi sau đó kiếm một ông chồng để mau chóng gả đi, ha ha."
"Được. Mặc dù cuộc xem mắt của con và Lâm Trường Thịnh không có kết quả tốt. Nhưng không nên vì thế mà nhục chí, mẹ sẽ tìm cho con một người tốt hơn, bảo bọc cho con để con được hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-e-vung-len-khieu-chien-thieu-gia-ac-ma/2628979/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.