Sau khi Phong Khải Trạch đi tới vườn hoa, xa xa nhìn thấy hai người ngồi ở ngoài trước cửa, đến gần mới biết là Ninh Nghiên cùng Tạ Minh San, cả hai người đều có vẻ rất hối hận khi nghĩ về những lời ông ta nói. Phong Khải Trạch thẳng thừng đi tới trước mặt anh, đứng bất động như khối băng lạnh nhìn bọn họ.
Ninh Nghiên cùng Tạ Minh San vừa nhìn thấy Phong Khải Trạch, lập tức ngưng khóc, hai người đỡ nhau đứng dậy, run rẩy nhìn người trước mắt.
Tạ Minh San suy nghĩ rất lâu, thấp giọng hỏi một câu, "Anh, anh tới đây để làm gì, có phải muốn tìm tôi trả thù?"
Cô bây giờ rất sợ Phong Khải Trạch trả thù, cô đã quá thê thảm, nếu như còn bị Phong Khải Trạch trả thù, vậy cuộc sống sau này chắc chắn biến thành địa ngục, khiến người ta sống không bằng chết.
"Phong thiếu gia, chúng ta không gây phiền phức cho Tạ Thiên Ngưng nữa, cũng sẽ không dám gây ra bất cứ chuyện gì, mong cậu hãy hãy bỏ qua chúng tôi đi, có được không?" Ninh Nghiên cũng cho rằng Phong Khải Trạch tới là để trả thù, vì vậy ra sức cầu xin, không muốn gặp đả kích gì thêm nữa, càng không muốn cuộc sống sau này của mình càng khó khăn hơn.
Phong Khải Trạch thấy bọn họ dường như đã bị dọa sợ, đã lười cùng họ so đo, một câu cũng không nói, đi tới trước cửa, thấy bảng hiệu treo ở trước cửa, trong lòng có chút phức tạp, cho nên không có ý định đi vào, xoay người rời đi, xem hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-e-khieu-chien-tong-giam-doc-ac-ma/3199385/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.