Tạ Minh San tỉnh lại, ánh mắt chỉ đặt ở trên người Phong Khải Trạch, vẻ mặt rất kích động, từ trên giường nhảy xuống, lập tức chạy đến trước mặt anh, điên điên dại dại, "Phong Khải Trạch, anh đến đón em có đúng không, anh tới để cưới em, có phải không?"
Phong Khải Trạch cau mày tức giận, cả khuôn mặt đều là vẻ chán ghét, không quan tâm người ở trước mặt là một bệnh nhân, lạnh lùng mỉa mai cô, "Tôi thấy cô yêu tiền đến phát điên rồi? Muốn tôi cưới cô, vĩnh viễn không thể."
"Không phải như thế, anh sẽ lấy em, em xinh đẹp như vậy, anh sao lại không thích chứ?"
"Còn có rất nhiều người đẹp hơn cô nhiều, chẳng lẽ vì cô xinh đẹp tôi liền yêu cô sao? Tạ Minh San, tôi mặc kệ cô điên thật hay điên giả, muốn tôi thông cảm cho cô ư, tuyệt đối không thể nào."
"Không phải như vậy, em biết anh yêu em mà, có đúng không?"
Phong Khải Trạch khinh thường cười lạnh, một tay kéo Tạ Chánh Phong qua, chỉ vào ông ta hỏi, "Tạ Minh san, ông ấy là ai?"
Tạ Minh san trợn tròn hai mắt nhìn Tạ Chánh Phong, sau đó lắc đầu một cái, ngu ngơ trả lời, "Không biết."
"Minh San, ba là ba của con, làm sao con lại không nhớ ba chứ?" Tạ Chánh Phong hoảng loạn, bởi vì con gái không nhận ra ông mà đau lòng.
"Ba, ba là cái gì vậy?"
"Minh San, vậy con có nhận ra ta không?" Ninh Nghiên đi lên trước, kéo tay Tạ Minh san, cầu khẩn nhìn cô, trong mắt đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-e-khieu-chien-tong-giam-doc-ac-ma/3199202/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.