Chương trước
Chương sau
Edit: Hân Nghi.

Phong Khải Trạch tìm hết một ngày cũng không tìm được người, phiền muộn phóng xe bạt mạng trên đường, trong lòng càng ngày càng khẩn trương.

Phương pháp tìm của anh chỉ sợ là tìm cả đời cũng không tìm thấy cô, bây giờ phải nhờ người của Phong thị đế quốc ra giúp một tay.

Cầm điện thoại di động, anh do dự một lúc mới gọi cho Đường Phi định nhờ anh ta giúp một tay.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đối phương đã lên tiếng trước nhưng không phải là giọng của Đường Phi.

Phong Gia Vinh nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Đường Phi nên giơ tay lên, ra hiệu cho hắn giao ra điện thoại, thấy màn hình hiển thị tên của Phong Khải Trạch liền bấm nút nghe, điện thoại vừa thông đã ra lệnh: "Nếu như mày còn muốn người Phong thị đế quốc làm ày bất cứ chuyện gì nữa, bây giờ hãy lập tức về nhà ngay một chuyến".

Đứa con trai này chỉ gọi điện thoại cho Đường Phi, khi muốn Đường Phi làm giúp chuyện gì đó, chuyện này ông sớm đã điều tra rồi.

"Tại sao là ông"? Phong Khải Trạch nghe thấy giọng Phong Gia Vinh, không vui định tắt điện thoại luôn.

Nhưng đối phương giống như biết anh định làm vậy, nên lập tức nhắc nhở anh: "Tốt nhất mày nên về nhà một chuyến, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả".

"Ông ——"

"Khải Trạch, hãy trở về đi, trở về để nói rõ ra hết mọi chuyện".

Phong Gia Vinh không nói gì thêm liền cúp máy, sau đó trả lại cho Đường Phi.

Ông ngồi ở trước mặt hắn, vẻ mặt rất nghiêm túc giống như là hỏi tội, nhưng lại không quá căng thẳng, loáng thoáng có chút đáng sợ.

Hồng Thi Na bị thương trở về, Hồng gia tức giận, sau khi đến bệnh viện kiểm tra băng bó xong, lập tức đến Phong gia hỏi tội.

Đới Phương Dung nhìn thấy không khí ngột ngạt, vì thế muốn phá vỡ không khí yên lặng, ngượng ngùng hỏi: "Thi Na, tay của cháu còn đau không"?

"Bác gái, đã hết đau rồi, không có chuyện gì đâu". Hồng Thi Na dịu dàng trả lời, ngôn hành cử chỉ rất đoan trang, một điểm cũng không mất phong cách danh môn khuê tú, nhưng trong lòng cũng rất hồi hộp.

Tuy nhiên, Hồng Thừa Chí lại không nói chuyện tốt như vậy, tức giận chỉ trích: "Cái gì không sao, tay bị thương còn nói không có việc gì"?

"Anh, em nghĩ là Khải Trạch không cẩn thận thôi, chuyện này cứ cho qua đi, có được không"?

Nhà bọn họ đến đây quậy như vậy, Phong Khải Trạch mà biết thì càng ghét cô hơn thôi.

Thật ra thì cô không muốn so đo chuyện cánh tay bị thương, nhưng người nhà cứ cương quyết đòi tranh luận, điều này làm cho cô cảm thấy thật khó xử.

Hồng Thiên Phương cũng vậy, vì việc này mà vô cùng tức giận: "Gia Vinh, hai nhà Phong, Hồng chúng ta vẫn luôn tương giao rất tốt, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, hi vọng ông có thể cho câu trả lời thỏa đáng. Từ nhỏ tôi đã coi Thi Na là bảo bối đặt trong bàn tay, nếu ngón tay nó có bị trầy da một chút tôi đã đau lòng muốn chết, huống chi là bị thương nặng như thế này? Nếu như đây là ngoài ý muốn tôi sẽ không trách bất kì ai, nhưng đây lại không phải là chuyện ngoài ý muốn".

"Thiên Phương, ông yên tâm, nếu như chuyện này là do Khải Trạch làm sai, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó".

Phong Gia Vinh đưa ra cam kết, khiến Đới Phương Dung rất bất mãn, không ngừng dùng ánh mắt nhắc nhở ông ta, đáng tiếc đều vô dụng ông ta không hề nhìn bà.

Nếu như thật sự chuyện trở nên ồn ào, chỉ sợ quan hệ hai cha con bọn họ càng xấu hơn, như vậy hôn sự cùng Hồng gia càng không thể thành.

Chỉ là Thi Na này cũng thật là, không phải là tay chỉ bị thương nhẹ thôi sao, có cần phải huy động nhân lực như vậy không?

Cô càng làm như vậy càng khiến cho sự tình trở nên tệ hơn.

Chỉ tiếc những lời này, bà chỉ có thể tự nhủ trong lòng.

Không ai phát hiện vẻ mặt lo lắng của Đới Phương Dung, nhưng Hồng Thi Na lại thấy nên trong lòng rất sợ, càng ngày càng lo lắng.

Nhưng chuyện đã đến nước này, cô đã không thể khống chế được rồi.

"Gia Vinh, ông thấy chuyện hai nhà chúng ta kết thân có cần nên suy nghĩ lại không?" Hồng Thiên Phương đột nhiên nói.

Sự việc phát sinh khiến Phong Gia Vinh cực kỳ không vui, nghiêm túc hỏi: "Tại sao còn phải tính lại? Hôn sự này đều đã định xong, không cần suy tính".

"Tôi nghe Thi Na nói, Khải Trạch hình như không thích con bé, chúng ta cứ để cho hai đưa nó kết hôn, sợ rằng không được tốt lắm".

"Ba, ba nói gì vậy"? Lần này đến phiên Hồng Thi Na không vui, bởi vì cô không muốn hủy bỏ chuyện hôn sự này chút nào.

Hồng Thừa Chí cũng không đồng ý hủy bỏ, thái độ rất kiên định: "Ba, hiện nay ký giả cùng truyền thông bên ngoài đều đã đăng báo về chuyện này, nếu như hôn sự đột nhiên hủy bỏ, vậy mặt mũi chúng ta để đi đâu? Hơn nữa, Thi Na thích Khải Trạch, chẳng lẽ ba không nhìn ra sao"?

"Nhưng còn ý kiến của Phong Khải Trạch"? Hồng Thiên Phương thở dài hỏi, giống như có một chút bài xích với cuộc hôn nhân này.

Phong Gia Vinh không để cho ông ta nói thêm, cường thế nói: "Chuyện của nó, tất cả đều do tôi định đoạt, tôi bảo nó cưới ai thì nó phải cưới người đó".

". . . . . ."

Nghe những lời này, Hồng Thiên Phương lại không dám nói lên nửa chữ ‘ không ’ với chuyện hôn sự này.

Thế lực của Phong thị đế quốc rất lớn, nếu như cùng họ đối kháng vậy chỉ có tự tìm đường chết, hơn nữa ông rất hiểu rõ Phong Gia Vinh, mọi việc đều muốn nắm giữ trong tay, chỉ cần là chuyện ông quyết định không ai có thể thay đổi.

Đới Phương Dung càng thêm thở dài, đã có thể tưởng tượng được cảnh tượng hôn lễ ngày đó. Lấy sự hiểu biết của bà về Phong Khải Trạch thì bà chắc chắn rằng anh tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn nghe lời cùng kết hôn với Hồng Thi Na.

Không khí trầm mặc mấy phút đồng hồ, không một người nói chuyện.

Không bao lâu, Phong Khải Trạch trở lại, vẫn như cũ không nhìn tất cả người xa lạ, trực tiếp lạnh lùng hỏi: "Ông kêu tôi trở lại là có chuyện gì"?

Thái độ của anh khiến Hồng Thiên Phương vô cùng bất mãn, nhưng không nói gì.

Phong Gia Vinh tức giận, đứng lên mắng chửi ầm ĩ: "Sao mày lại không có chút giáo dục như vậy, không nhìn thấy có khách ở đây sao, sao không biết chào hỏi hả"?

"Ông ở trước mặt khách gào thét như vậy thì cũng là được nuôi dạy sao? Hơn nữa, bọn họ là khách của ông, không phải là khách của tôi". Phong Khải Trạch cười lạnh hỏi ngược lại, đối với những người khách kia một chút cũng không để ý.

Hồng Thừa Chí thấy Phong Khải Trạch, nhận ra anh, đứng lên kinh ngạc nói: "Thì ra là mày".

Không trách được lần trước ở phòng ăn, hắn lại mạnh miệng nói chuyện vậy, thì ra là Đại Thiếu Gia Phong thị đế quốc!

Khó trách, khó trách.

"Thì ra mày chính là Hồng Thừa Chí". Phong Khải Trạch giễu cợt nói, tràn đầy khinh thường.

Anh đã thấy một Hồng Thi Na vô sỉ, thêm một Hồng Thừa Chí ghê tởm, người của Hồng gia đều cùng một dạng.

"Anh, hai người biết nhau sao"? Hồng Thi Na cũng đứng lên, thấy anh trai và Phong Khải Trạch biết nhau, không khỏi có chút cao hứng.

Biết nhau, vậy thì có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người rồi.

"Không xem là biết, chỉ có duyên gặp mặt một lần. Em gái, không phải bây giờ anh ta đang có bạn gái sao"? Hồng Thừa Chí nhìn chằm chằm Phong Khải Trạch, nghiêm nghị hỏi.

"Anh, anh ——" Hồng Thi Na kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó vội vã cúi đầu, không dám nhìn cũng không dám nói một câu..

Cô cố ý giấu chuyện Phong Khải Trạch có bạn gái, cho là như vậy thì vạn sự đại cát, không nghĩ tới cuối cùng vẫn không giấu được.

"Thừa Chí, con nói Khải Trạch có bạn gái sao"? Hồng Thiên Phương đứng lên, trong lòng tràn đầy tức giận, nhưng lại không dám biểu hiện ra quá mức, không thể làm gì khác hơn là lộ một nửa, giấu một nửa.

"Ba, mấy ngày trước con tận mắt thấy hắn và người phụ nữ khác dùng cơm, hơn nữa hai người tay trong tay, xem ra quan hệ tốt vô cùng, tuyệt đối là tình nhân".

"Phong Khải Trạch, cậu phải xin lỗi con gái tôi". Hồng Thiên Phương đi tới trước mặt Phong Khải Trạch, đôi tay nắm lấy cổ áo của anh, tức giận rống to.

Phong Khải Trạch cười lạnh, hơi dùng sức đẩy tay ông ta ra, sau đó giễu cợt hỏi: " Đổng Sự Trưởng Hồng, từ đầu tới đuôi tôi đều không có đồng ý cưới con gái của ông, nhìn còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái thì sao tôi phải xin lỗi cô ta"?

Hai tay Hồng Thiên Phương bị lực đẩy ra, cảm thấy hơi đau.

Hồng Thừa Chí tức giận lao lên đứng chắn phía trước mặt ba mình, dùng sức đẩy Phong Khải Trạch một cái, mắng to: "Phong Khải Trạch, mày dám đánh ba tao"?

"Là do ông ta động thủ trước".

"Đó là bởi vì mày thật quá đáng".

"Tao quá đáng, xin hỏi tao quá đáng chỗ nào, tao có nói sai cái gì không? Từ đầu tới đuôi tao đều không có đồng ý kết hôn với Hồng Thi Na, hơn nữa cũng không định muốn kết hôn, nếu như các người cố ý muốn cử hành hôn lễ, thì cho cô ta kết hôn cùng quỷ đi".

"Mày ——"

Thái độ Phong Khải Trạch biểu đạt quyết định rõ ràng.

Hiện trường yên lặng, không một người nói chuyện.

Gấp gáp nhất là Hồng Thi Na, cô sợ chuyện xảy ra như vậy cho nên mới không nói ra chuyện Phong Khải Trạch có bạn gái .

Chuyện bây giờ càng lúc càng căng thẳng, cứ tiếp tục như vậy thì chuyện hôn sự sẽ tan thành mây khói.

Không được, hôn lễ nhất định phải tiến hành.

Hồng Thi Na vì muốn thay đổi sự tình, vì vậy dịu dàng phá vỡ yên lặng: "Ba, anh, chuyện không phải như hai người nghĩ, hiểu lầm thôi".

Nhưng Phong Khải Trạch không muốn cô giải thích như vậy, dứt khoát nói.

"Chuyện chính là như vậy, tôi đã có bạn gái, hơn nữa không phải là cô ấy thì tôi không cưới, các người đừng mơ tưởng bắt tôi cưới người phụ nữ khác, nhất là Hồng Thi Na, coi như toàn bộ phụ nữ khắp thiên hạ chết hết thì tôi cũng sẽ không cưới loại người vô sỉ, nông nổi như cô ta".

"Phong Khải Trạch". Hồng Thừa Chí cực kỳ tức giận ra tay đấm vào mặt Phong Khải Trạch.

Cú đấm của hắn làm mọi người có mặt thất kinh.

May mắn là hắn đánh không trúng, nếu không làm sao ăn nói đây.

Phong Khải Trạch nhẹ nhàng xoay người, tránh cú đấm kia, sau đó lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng ép tao động thủ".

"Mày còn dám đối xử với em gái tao như vậy tao sẽ đấm vỡ đầu mày". Hồng Thừa Chí tức giận mất đi lý trí, hung hăng muốn dạy dỗ Phong Khải Trạch.

Lần này, Phong Khải Trạch không có né tránh, hơn nữa anh biết không cần né tránh, bởi vì sẽ có người tới giúp anh trả đòn.

Đường Phi đứng dậy, chặn lại cánh tay gữa không trung của Hồng Thừa Chí, quặt tay hắn ra sau, không để cho hắn sử dụng bạo lực ở nơi này, nhắc nhở: "Hồng thiếu gia, nơi này là Phong gia, nếu như ngài còn tùy tiện động thủ nữa, vậy chớ trách chúng tôi không khách khí".

Hồng Thiên Phương cảm thấy chuyện đi quá xa, vì vậy kéo Hồng Thừa Chí lại, khuyên: "Thừa Chí, chớ làm loạn, biết không"?

Phong Gia Vinh vẫn không nói gì, càng chứng minh chuyện có cái gì đó không ổn, nếu như bọn họ tiếp tục gây chuyện chỉ có thua thiệt.

Đới Phương Dung cũng thật sự không nhịn nổi rồi, vốn không có can đảm nói chuyện, nhưng hiện tại bà không thể không nói: " Đổng Sự Trưởng Hồng, hôm nay nhà ông tới là muốn nói chuyện cho Thi Na, đúng không. Nếu như nhà ông muốn biến cuộc nói chuyện này thành đánh nhau, như vậy rất xin lỗi tôi tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra".

Hồng Thi Na thấy thái độ Đới Phương Dung thay đổi, càng gấp gáp hơn, vội vàng tiến lên khuyên anh trai: "Anh, anh đừng nóng như vậy được không"?

"Thi Na, hắn bắt nạt em, sao em còn nói giúp cho hắn"?

"Em, Em chỉ không muốn làm to chuyện lên".

"Không làm to chuyện làm sao có thể giải quyết vấn đề"?

"Nhưng ——"

"Không có nhưng nhị gì hết, bộ mặt của hắn rất đáng đánh đòn, không dạy dỗ hắn, hắn còn tưởng rằng chúng ta dễ bị bắt nạt".

Hồng Thừa Chí không biết phải trái, muốn nói cái gì thì nói cái đó.

Phong Gia Vinh từ đầu đến giờ không nói gì, nhưng lúc này rất tức giận, hét lớn một tiếng: "Đủ rồi, tất cả im miệng cho tôi".

Mọi người, lập tức im miệng, nghe ông mắng: "Thiên Phương, mặc kệ Khải Trạch làm chuyện gì với Thi Na, nhưng ông và con trai ông ở trong nhà của tôi mắng nó, đánh nó, hóa ra là không đem tôi để ở trong mắt rồi".

"Gia Vinh, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm. Con tôi còn trẻ tuổi, làm việc luôn xúc động như vậy, ông cũng đừng tính toán với bọn chúng , được không"? Hồng Thiên Phương ôn tồn nói xin lỗi, lúc này đáy lòng toàn là mồ hôi lạnh.

Nếu như làm Phong gia phát bực, vậy Hồng gia bọn họ xong đời.

Hồng Thừa Chí nhìn người cha luôn luôn tràn đầy uy nghiêm, mà ở trước mặt Phong Gia Vinh ăn nói khép nép, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng lại không dám nói gì.

Hồng gia họn họ cũng là những nhân vật có mặt mũi trong xã hội, hơn nữa thế lực tập đoàn Hồng thị so với Phong thị đế quốc không kém bao nhiêu, tại sao phải ăn nói khép nép với Phong Gia Vinh?

Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ chịu uất ức như vậy.

Phong Gia Vinh không đặt lời xin lỗi của Hồng Thiên Phương để ở trong mắt, nghiêm nghị cảnh cáo: "Thiên Phương, không phải là vì chuyện Khải Trạch cưới Thi Na mà Hồng gia ông khinh thường chúng tôi, mọi việc không nên quá mức".

"Gia Vinh, chuyện ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, chúng tôi không có ý khinh thường ai cả, chúng tôi chỉ muốn nói chuyện cho rõ ràng thôi. Tay Thi Na bị thương, Khải Trạch cũng nên có chút bày tỏ đi, nói lời xin lỗi hoặc là quan tâm đôi câu, chuyện này còn chưa giải quyết xong, có đúng không"?

"Khải Trạch, chuyện Thi Na bị thương đều là lỗi của con, bây giờ con xin lỗi con bé đi". Phong Gia Vinh không để ý đến Hồng Thiên Phương, ra lệnh Phong Khải Trạch nói xin lỗi.

Phong Khải Trạch khinh thường nói: "Đó là do chính cô ta không cẩn thận bị cửa kẹp phải, chẳng liên quan đến tôi".

". . . . . ."

Chuyện này cùng với lúc trước nói có hơi khác biệt, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt chỉ có mình Phong Khải Trạch là sắc mặt không hề thay đổi.

Đới Phương Dung lại một lần nữa giận đến không chịu nổi, nghiêm túc hỏi Hồng Thi Na: "Thi Na, cháu nói đi, tay của cháu bị thương như thế nào"?

"Đúng, đúng ——"

"Là Phong Khải Trạch bóp". Hồng Thi Na đang nói, thì Hồng Thừa Chí cướp lời đáp thay cô.

"Khải Trạch, con thật bóp tay con bé sao"?

"Đó là do cô ta chẳng biết xấu hổ nhất định ôm tôi, bóp tay cô ta là còn nhẹ đấy, nếu như lần sau cô ta còn tùy tiện ôm tôi thì tôi sẽ chặt đứt cánh tay của cô ta, hừ".

Phong Khải Trạch không muốn ở đây nói về chủ đề nhàm chán này, cảnh cáo xong liền xoay người rời đi.

Đi được vài bước anh dừng lại, liếc mắt nhìn Đường Phi, âm lãnh nói: "Đường Phi, lần thứ nhất cậu bán tôi ".

Nói xong, sải bước đi ra ngoài.

Đường Phi hiểu ý của những lời này, lần thứ nhất đem hành tung của thiếu gia tiết lộ cho Hồng Thi Na, là sai lầm.

Anh cũng rất bất đắc dĩ, bây giờ chỉ có thể tận lực đền bù.

Phong Khải Trạch đi, nhưng lời anh vừa mới nói vẫn còn khiến mọi người không cách nào tiêu hóa, bị sự lãnh khốc của anh dọa sợ đến trợn mắt há mồm.

Người như vậy, cứ như loài ma quỷ đáng sợ, giống như tuyết rơi mùa đông rét lạnh, làm cho người ta không dám đến gần.

Khó trách rất ít người biết mặt Đại Thiếu Gia của Phong gia.

Không ai lên tiếng, Phong Gia Vinh cũng trầm mặc, nhưng Đới Phương Dung lại không thể im lặng lạnh lùng nhìn Hồng Thi Na, lạnh lẽo nói: "Thi Na, tốt nhất cháu nên nhớ kĩ, Khải Trạch có rất nhiều cấm kỵ, nếu như cháu động đến bất kỳ một điều cấm kỵ nào của nó thì tự gánh lấy hậu quả. Một trong những điều cấm kỵ của nó chính là: không có sự cho phép của nó, bất luận kẻ nào cũng không được chạm vào nó".

Đới Phương Dung không nói thêm lời nào nữa, liền đi lên lầu.

Người nhà Hồng gia lúng túng tới cực điểm, muốn tức giận nhưng lại không thể, muốn mắng nhưng không thể mắng, chỉ có thể ngoan ngoãn nín nhịn.

Phong Gia Vinh ngồi xuống, lạnh nhạt nói: "Thiên Phương, chuyện hôm nay đến đây chấm dứt, lần sau muốn tìm tôi đòi công đạo hãy xác định sự thật trước, không cần nửa thật nửa giả, nếu không sẽ không may mắn như hôm nay đâu. Khải Trạch là người thừa kế của Phong thị đế quốc, sở thích của nó như thế nào, các người phải tôn trọng, nó không thích người khác tùy tiện đụng vào nó, các người tốt nhất ghi nhớ kĩ".

"Dạ, lần này là tôi sơ sót, xin lỗi". Hồng Thiên Phương một lần nữa nói xin lỗi.

Hồng Thừa Chí lại một lần nữa thấy khó chịu.

Rõ ràng là Phong Khải Trạch sai, tại sao lại thành bọn họ sai?

"Được rồi, mọi người về đi, tạm thời không cần công bố ngày kết hôn cụ thể ra, sợ rằng có biến, bên Khải Trạch cần phải thêm chút thời gian nữa mới được".

"Được".

Hồng Thiên Phương không có bất kỳ ý kiến gì, sau đó bỏ chạy lấy người.

Hồng Thừa Chí rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi theo.

Hồng Thi Na do dự một lúc, không đồng ý chuyện thay đổi ngày kết hôn, nhưng không dám nói, lại không thể làm gì khác hơn là cũng đi về theo.

Ba người Hồng gia ngồi trên xe ra khỏi Phong gia, Hồng Thừa Chí không chịu đựng nổi không ngừng liên tiếp oán trách.

"Ba, tại sao chúng ta phải ăn nói khép nép với Phong gia? Hồng gia chúng ta cũng là nhân vật có mặt mũi, tại sao giống như con chó lấy lòng Phong gia"?

"Thừa Chí, mọi việc phải kiên nhẫn một chút, hành động theo cảm tình chỉ làm chuyện thêm xấu, biết không"? Hồng Thiên Phương cũng không phải không tức giận, nhưng đối với chuyện lần này chỉ có thể nhịn.

"Con không biết, con chỉ biết hôm nay là ngày trong cuộc đời con bị sỉ nhục lớn nhất."

"Phong Gia Vinh không phải người bình thường, chọc tới ông ta sẽ không có lấy nửa điểm tốt. Nếu như làm hắn phát bực, vậy tập đoàn Hồng thị chúng ta sẽ xong đời, đến lúc đó chúng ta sẽ trắng tay, con hiểu chưa"?

"Ba, Phong thị đế quốc thật sự lợi hại đến thế sao"? Hồng Thừa Chí kích động, trong lòng bắt đầu run sợ.

Hắn chưa nhìn thấy năng lực của Phong thị đế quốc, cho nên không biết nó đáng sợ.

Hôm nay vừa mới được nghe, tựa hồ rất cường đại.

"Trừ phi, tập đoàn Hồng thị chúng ta lớn mạnh gấp đôi hiện nay, nếu không thì không nên xung đột với Phong thị đế quốc. Hôm nay nhìn thấy Phong Khải Trạch, ba có thể cảm nhận được cậu ta không phải người bình thường, thậm chí so với Phong Gia Vinh còn đáng sợ hơn, các con cũng đừng đi trêu chọc cậu ta, có biết không? Thi Na, nhất là con, đừng động một chút lại đi trêu chọc Phong Khải Trạch, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng".

"Ba, con, con chỉ muốn làm cho anh ấy yêu con mà thôi". Hồng Thi Na điềm đạm đáng yêu nói, khuôn mặt lộ đau thương.

"Ba biết, nhưng theo đuổi một người đàn ông, không nhất định phải dùng cái loại thủ đoạn cứng rắn này, mềm mại một chút, càng thêm hiệu quả".

"Vâng, con biết rồi".

Lần sau, cô nhất định sẽ không còn như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.