Tạ Thiên Ngưng bận rộn cả một ngày từ sáng đến tối, mới vừa làm xong hết công việc thì đám bạn đồng nghiệp đã tan ca hết rồi, người bạn tốt Đinh Tiểu Nhiên cũng đã đi hẹn hò cùng bạn trai, chỉ còn lại mình cô hăng say chiến đấu cùng công việc.
Tám giờ tối, cô kéo lê thân xác mệt mỏi cùng cái chân khập khiễng, bước ra khỏi cổng công ty, ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn trên con đường lớn, trong bóng đêm tỏa ra chút ánh sáng này lại khiến cho người ta cảm thấy thê lương.
Có lẽ do trong lòng cô cảm thấy cảm thấy lạnh lẽo, nên khi nhìn vào làm cho cô thấy rất buồn bã.
Vừa lúc có đôi tình nhân đi ngang qua trước mặt cô, khiến cho cô phải để ý đến.
“Về sau không được tan ca quá trễ, có biết không? Hiện giờ tình hình trị an không tốt, bản thân con gái đi về quá trễ sẽ làm cho cả nhà rất lo lắng”. Chàng trai quan tâm nhắc nhở cô gái.
“Có anh đưa em về, em chẳng sợ gì nữa”. Cô gái kéo tay bạn trai, nụ cười trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy mọi chuyện, chợt nhớ đến Ôn Thiếu Hoa làm cho trái tim cô càng thêm lạnh lẽo.
Cô thường xuyên tan ca rất muộn, nhưng Ôn Thiếu Hoa lại chưa từng đến đón cô về, có thể thấy anh ta tuyệt đối không chút lo lắng cô về trễ sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Thực ra cô nên sớm nhìn ra tâm ý của anh, thái độ của anh đối với cô rất lạnh nhạt, cho tới bây giờ chưa từng tặng cho cô bất kì món quà gì, thậm chí một câu quan tâm cũng không có.
Bản thân anh là vị hôn phu, nhưng anh lại chưa từng quan tâm tới vị hôn thê là cô, vậy mà cô cứ ngu ngốc ở bên cạnh anh ta suốt mười năm, bỏ ra bao nhiêu tình cảm chỉ đổi lấy sự chán ghét của anh ta.
Thật khờ.
Tạ Thiên Ngưng vừa nghĩ tới những chuyện này, trái tim cô vỡ vụn thành từng mảnh, đau đến không chịu nổi, khóe mắt cay rát đến mức không chịu nổi liền rơi nước mắt.
Nước mắt nóng bỏng rơi trên khuôn mặt cô, nhắc nhở cô không nên bi thương nữa.
Lấy tay lau đi nước mắt, cố nặn ra một nụ cười, cô hít một hơi thật sâu, sau đó đi về phía trước vẫy tay bắt taxi, bất ngờ một chiếc xe đỗ xịch xuống trước mặt làm cho cô giật mình.
Chuyện gì xảy ra thế?
Phong Khải Trạch cố ý dừng xe trước mặt Tạ Thiên Ngưng, sau đó quay kính xe xuống, nở nụ cười như ánh mặt trời với cô: “Lên xe đi, tôi đưa em về”.
Tạ Thiên Ngưng nổi trận lôi đình khi nhìn thấy rõ người trên xe kia là ai, cô đang muốn chửi, không ngờ nghe được lời nói ngọt ngào kia, lập tức trợn tròn mắt.
Trong đầu cô liền nghĩ, anh ta bị tâm thần sao?
Theo như lời anh nói, anh không tốt bụng đến độ muốn đưa cô về, dám chắc bên trong có âm mưu gì đây.
“Đồ tâm thần, anh lại muốn làm gì”?
Nghe cô gọi anh là “Đồ tâm thần”, khuôn mặt đang tươi cười của anh lập tức trầm xuống, tình cảm cũng nặng trĩu theo.
Mấy lần trước gặp nhau, giữa bọn họ xảy ra rất nhiều chuyện không vui, thái độ lúc trước của anh đối với cô gái này đích thực rất tệ, cô có phản ứng như vậy cũng thật sự rất bình thường.
Tự làm tự chịu.
“Đột nhiên lương tâm tôi bộc phát, nghĩ đến chuyện em bị thương cũng có chút liên quan tới tôi, cho nên tôi mới muốn đưa em trở về nhà, lên xe đi”.
“Lương tâm anh trỗi dậy không hề liên quan gì đến tôi, không hẹn ngày gặp, hừ”. Tạ Thiên Ngưng le lưỡi, làm thành cái mặt quỷ với Phong Khải Trạch, sau đó vẫy một chiếc taxi.
Phong Khải Trạch đành lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là lái xe đuổi theo.
Nếu sớm biết cô chính là quả táo mà anh đang tìm kiếm, thì lần đầu gặp mặt anh sẽ đối xử tốt với cô, sẽ không để xảy ra nông nỗi này.
Nhìn cô le lưỡi nhát ma, giống như lúc còn bé trông cô thật sự rất đáng yêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]