Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Chương này cũng thiếu một đoạn, không hiểu sao luôn, hic.
“Có ý gì?” Ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn Cố Minh Hải.
Cố Minh Hải cười với cô ta, không nói gì, nhưng từ trong ánh mắt của ông ta Cố Lệ Tình biết ông ta muốn nói ra, ánh mắt giật mình, khó tin nhìn ông ta, “Thật vậy chăng? Là ai có thù oán với cô ta?” LQĐÔNI
“Những chuyện này con không cần để ý tới, người kia là người không phải nhà chúng ta có thể chọc tới, con vẫn nên hiểu chuyện chút đi.” Chuyện giữa Cổ Thục Anh và ông ta càng ít người biết càng tốt, nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, ngộ nhỡ Bách Lý Hàn Tôn biết thì ông ta sẽ gặp phiền toái.
Ánh mắt Lê Tuệ Quyên cưng chiều nhìn Cố Lệ Tình, tay dịu dàng vuốt tóc cô ta, dịu giọng nói, “Ngoan ngoãn nghe lời ba con đi, ba con là vì tốt cho con.” Đầu hơi nghiêng, khoảnh khắc đó đáy mắt hiện vẻ áy náy.
Ban đêm, những vì sao lấp lánh như kim cương, ánh trăng dịu nhẹ như một bức tranh mỹ lệ.
Ánh trăng chiếu vào phòng, dưới ánh đèn mờ, Cố Tuyết Y nằm trên giường, lông mi dài như cánh bướm, cô ngủ no giấc, lông mi khẽ chớp động, chậm rãi mở mắt ra, đồng tử mê man, đôi mắt yên lặng nhìn trần nhà, thân thể truyền tới cơn đau nhức, gợi nhớ tới hình ảnh cô và anh điên cuồng triền miên.
Da thịt trắng ngà đỏ lên, giống như trái cây chín mọng, khiến người ta muốn cắn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-e-co-vo-nha-giau-thich-o-nha/3183677/quyen-4-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.