Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Mày đã khôi phục trí nhớ?” Cố Minh Hải kinh ngạc nhìn Cố Tuyết Y, đáy mắt lúng túng không thể che giấu. LQĐ
Cố Tuyết Y chỉ lạnh nhạt cười mỉa mai, nhìn Cố Minh Hải, “Ông lợi dụng tôi mất trí nhớ kiếm không ít tiền lời, vậy có phải ông nên dựa theo lãi suất ngân hàng đưa cho tôi một ít?”
Cố Minh Hải á khẩu không trả lời được nhìn cô.
Số tiền đó ông ta sớm dùng cho công ty, sao còn tiền để đưa cô, hơn nữa, hiện tại tài chính ông ta không đủ quay vòng nên mới tới thành phố D, giờ không phải đã tự đưa mình vào miệng cọp à?
“Không có tiền, vậy thì ông chờ mà ngồi tù đi!” Cố Tuyết Y thản nhiên nhìn Vương Tiểu Vi, “Tiễn khách!” Cô muốn Cố Minh Hải ngay cả cơ hội trở mình cũng không có.
“Nhưng ả ta mắng ngài còn chưa bị xử phạt, ngài nói chuyện này có phải là….” Nên xử lý xong mới thả bọn họ đi?
Cô còn chưa nói xong Cố Tuyết Y đã lạnh nhạt phất tay cắt ngang lời cô, “Để bọn họ đi đi! Nếu để bọn họ tiếp tục ở tòa nhà này thì chỉ sợ tôi sẽ không ở đây được nữa.”
Vương Tiểu Vi lập tức bừng tỉnh hiểu ra, sau đó đưa mắt ra hiệu cho nhân viên bảo vệ.
Hai nhân viên bảo vệ một người kéo Cố Lệ Tình một người kéo Cố Minh Hải, đẩy hai người bọn họ ra khỏi cửa dưới lầu.
Quần áo hai người xốc xếch thoạt nhìn vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-e-co-vo-nha-giau-thich-o-nha/3183640/quyen-4-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.