Lộ Khiết nằm trên giường bệnh, 2 mắt hướng lên nhìn trần nhà trắng xóa, đã khôi phục lại thần sắc của mình.
Một lần nữa, cô lại được 'ban phước' vào đây, trần nhà quen thuộc, mùi thuốc khử trùng quen thuộc, ống kim tiêm đâm vào da thịt không thể quen thuộc hơn.
Cô vừa ra khỏi đây lại được Mạc Chân Phong tống vào.
Nhắc đến Mạc Chân Phong 2 má Lộ Khiết liền nóng ran. Trước khi bất tỉnh, cô cảm nhận được môi mình chạm môi anh. Đôi môi lành lạnh của anh rất kích thích, ít nhất nó kích thích hệ thần kinh, giác quan và tất cả cơ quan trong cơ thể Lộ Khiết.
Cô sờ lên môi, lòng tràn ngập hạnh phúc
Nhưng...anh đã có 'tiểu Lãnh' rồi, có người con gái anh yêu rồi, còn cô... chỉ ảo tưởng vị trí của mình trong anh mà thôi
Vu Tử Ân cẩn thận bước vào, cầm theo 1 ít cháo Mạc Chân Phong đi mua. Nói anh đi nhưng thực tế là anh gọi quản lý.
Tử Ân thấy Lộ Khiết đã tỉnh lại, vui mừng chạy đến bên giường, cầm tay cô:
"Chị, chị tỉnh rồi. Chị đỡ hơn chưa, ăn chút cháo nhé!"
Lộ Khiết mỉm cười, đứa em gái dễ thương này lúc nào cũng quan tâm, lo lắng cho cô, luôn tin tưởng và bên cạnh những lúc cô cần.
Từng miếng, từng miếng cháo nhỏ được đưa vào miệng Thẩm Lộ Khiết, nhưng vì xương sườn bị gãy, đau nhức khó chịu nên Lộ Khiết chỉ cố gắng ăn vài miếng rồi thôi. Tử Ân sót xa nhìn cô, giơ cánh tay ôm lấy cô khóc nức nở, Lộ Khiết mỉm cười vỗ về.
"Tiểu Ân, Liệt gọi em...."
Mạc Tịch Lãnh kéo cánh cửa bước vào, nhìn thấy trên giường 2 người phụ nữ đang ôm nhau rất chặt. Tịch Lãnh còn nghe được tiếng nức nở của Tử Ân và tiếng vỗ về của cô gái bên cạnh, nhếch mép 1 cái:
"Có phải tôi làm phiền 2 người rồi không?"
Vu Tử Ân đẩy Thẩm Lộ Khiết ra, tay giơ lên quệt đi giọt nước mắt trên gò má, quay sang cười cười với Mạc Tịch Lãnh. Lại nhìn Lộ Khiết có vẻ đang khó hiểu nhìn chàng trai đối diện, nói:
"Chị, đây là Mạc Tịch Lãnh, em trai của anh Phong, mọi người hay gọi anh ấy là Tiểu Lãnh. Hacker nổi tiếng thế giới đấy"
Bên tai Lộ Khiết bỗng ù ù, không phải chứ? What the hell? "Tiểu Lãnh" của Mạc Chân Phong là con trai?
Cái gì thế này, vậy mà lúc đầu cô không suy nghĩ kỹ đã tin 'tiểu Lãnh' phải là cô gái hoàn hảo nhất được Mạc Chân Phong yêu thương. Ai ngờ...
Đó là con trai, lại còn là em trai của anh nữa. Nhất định là bộ não của cô suy nghĩ không bình thường rồi, phải đi khám lại xem có đứt sợi thần kinh nào không.
Thẩn thờ nhìn chàng trai đối diện, nhất thời không nói nên lời. Cô có nên tìm 1 cái lỗ chui xuống không? Nhục quá!
Nếu Mạc Tịch Lãnh biết cô nghĩ hắn là con gái sẽ có phản ứng như nào nhỉ? Tức giận, khó chịu, trầm luân hay như nào?
Vu Tử Ân thấy sắc mặt của Lộ Khiết bỗng thay đổi, nghĩ là cô mệt nên bảo Mạc Tịch Lãnh ra ngoài trước. Mạc Tịch Lãnh nhìn cô gái nhỏ trên giường, không ngờ hai mươi mấy năm lần đầu thấy Mạc Chân Phong quan tâm đến 1 cô gái như vậy.
Trước đây dù ai có xinh đẹp, có hoàn hảo, đặc biệt bao nhiêu đều không lọt vào mắt xanh của anh. Vậy mà cô gái này lại là ngoại lệ lớn của anh như vậy.
Rất xinh đẹp, nhưng cái đẹp của cô rất thuần khiết, rất dịu dàng, đẹp như 1 bông tuyết nở rộ giữa mùa. Đôi mắt trong veo tựa như có ma lực hút hồn kẻ khác, đôi môi đỏ mọng quyến rũ chết người. Làn da trắng ngần mịn màng không tì vết nhưng so với Liệt vẫn kém 1 chút.
Nhưng điều đặc biệt nhất của Lộ Khiết là ở đôi mắt.... lần đầu tiên gặp mà đôi mắt đó đã thu hút hắn bao nhiêu.
Đối với hắn, nơi chân thật nhất của người phụ nữ chính là đôi mắt, mà cô gái nhỏ trên giường lại sở hữu được 1 đôi mắt hoàn mĩ kia. Đôi mắt xinh đẹp không nhuốm chút bụi trần, thần sắc trong đôi mắt ấy càng khiến người ta say mê hơn.
Cô gái này...quả là cực phẩm trăm năm 1 lần.
Chỉ tiếc là, Mạc Tịch Lãnh làm gì có cơ hội được cô gái nhỏ kia yêu, vì đó là...chị dâu tương lai của hắn mà! Mạc Chân Phong thật có phước, được người con gái hoàn mĩ kia yêu.
Năm ngày sau, cơ thể Lộ Khiết đã hồi phục hơn rất nhiều, có thể xuất viện. Trong 5 ngày qua, Mạc Chân Phong hay ở phòng cô, giúp cô làm vài việc lặt vặt nhưng anh không ở lại quá lâu, có hôm không thấy tăm hơi đâu khiến Lộ Khiết hụt hẫng và trống rỗng trong phòng. Chắc là công ty anh có việc.
Lộ Khiết rất vui vì Mạc Chân Phong hay đến thăm và chăm sóc cô. Mạc Tịch Lãnh cũng đến, hầu như hôm nào cũng ở lại rất lâu mới rời đi. Cô thật sự tò mò về chàng trai này, nhất là lúc cô thấy hắn đánh bản "Luyến Nhân Tâm" trong phòng nhạc
Hôm nay, Lộ Khiết thấy Mạc Tịch Lãnh trong 1 căn phòng nhỏ của biệt thự, khắp nơi đều là đàn, hẳn là 1 phòng nhạc. Hắn ngồi trên ghế, 2 tay thon dài đánh từng nốt trên phím đàn, góc nghiêng khuôn mặt rất đẹp trai. Từng nốt thê lương của bản nhạc đi sâu vào lòng người, đau khổ, bất lực đều gửi gắm vào từng nốt.
Lộ Khiết ngây ngốc đứng dựa vào cửa mà không biết bản nhạc đã kết thúc. Mạc Tịch Lãnh hơi ngạc nhiên nhìn Lộ Khiết, lúc nãy vì quá chú tâm nên hắn không chú ý đến ở cửa còn 1 người.
Lộ Khiết giờ mới tỉnh mộng, cười xòa nhìn Mạc Tịch Lãnh, khen ngợi:
"Cậu đánh rất hay, rất đi vào lòng người. Không ngờ cậu cũng biết đánh đàn, chắc là cậu có thể đánh tất cả loại đàn nhỉ?"
"Tôi có thể chơi được tất cả các loại đàn... ngoại trừ đàn bà là tôi không đánh được."
"..."