Người phụ nữ đó cứng họng, trân trân đứng nhìn Thẩm Lộ Khiết. Mọi người ngỡ như cô sẽ im lặng không lên tiếng vì thường ngày cô không hề quan tâm đến người đời nói gì, bàn tán gì về bản thân. Bởi Thẩm Lộ Khiết là 1 con điếm, 1 con điếm qua tay bao nhiêu người đàn ông. Lộ Khiết cô biết rõ vị trí của mình ở đâu, biết rõ giá trị của mình đối với đàn ông. Hôm nay cô lên tiếng không phải vì người phụ nữ đó đạt đến giới hạn của cô mà là vì cô...thực sự....
Ai cũng nói cô là con điếm chuyên nghiệp nhưng chỉ 2 người biết rằng Thẩm Lộ Khiết cô... không phải điếm...
Người phụ nữ đó ngạc nhiên nhìn Thẩm Lộ Khiết rồi cười mỉa mai nhắc lại vết thương sâu thẳm trong trái tim Lộ Khiết:
"Sau bao năm không gặp mày khác quá nhỉ, có cuộc sống chăn ấm đệm êm nên mày đã quên rồi phải không? Mày đã quên mày chỉ là 1 đứa con ngoài giá thú mà bà già đáng phải xuống địa ngục đó sống chết cũng không chịu bỏ mày sao? Mày đã quên ..."
"Ngậm miệng"
Lộ Khiết đột nhiên hét lên, cô không thể chịu đựng được việc người phụ nữ đó sỉ nhục người mẹ đã sinh ra và hết lòng bảo vệ cô. Ai cũng nói mẹ cô không biết liêm sỉ lừa lên giường người khác rồi bắt người ta chịu trách nhiệm, rồi lại nói người đàn ông đó thật đáng thương.
Trong khi đó chính mẹ Thẩm Lộ Khiết mới là người cần thương sót, ông ta, người cô gọi là ba suốt mấy năm trời đã hành hạ đánh đập mẹ con cô ra sao có ai biết.
Người đời nói mẹ tìm mọi cách lên giường cùng ba cô nhưng chính ông ta mới là người đeo bám dai dẳng mẹ cô cho đến 1 ngày mẹ vì thi trượt đại học mà uống rượu say khướt. Ông ta nhân cơ hội bò lên giường mẹ cô rồi nói mẹ cô tìm ông ta. Sau đó ông ta lại phát hiện mẹ cô đã mất trinh trắng, đánh đập mẹ rồi nhốt mẹ trong nhà kho.
Chuỗi ngày tháng mẹ cô phải trải qua biết bao đau đớn tuyệt vọng chết đi sống lại khi bị gia đình ruồng bỏ, người đời khinh bỉ, nhà chồng hắt hủi, bệnh tật đeo bám ai thấu, ai hiểu?
Người cô gọi tiếng "ba" thân thương... ông ta là kẻ khốn nạn nhất.
Ha, đời cũng nực cười thật.
Thẩm Lộ Khiết cô lại có thể gặp được đứa em gái- Lâm Vĩ Nhiên cùng cha khác mẹ, khác luôn cả họ này ở tầng ngầm Asifloor lớn nhất thế giới.
_________
"Chị, ai đây?"
Vu Tử Ân không biết đến từ lúc nào mà đang ở sau lưng cô, cất giọng trong trẻo
Lộ Khiết quay lại nhìn cô em gái "nuôi" mỉm cười. Vu Tử Ân ôm tay cô cọ cọ vào vai như chú mèo nhỏ. Vu Tử Ân thấy người phụ nữ đối diện chưa gặp bao giờ, cũng chưa nghe nói Lộ Khiết có chị em ruột gì, sự tò mò lại dậy lên trong lòng. Vu Tử Ân thấp thoáng đã nghe cuộc đối thoại giữa Lộ Khiết và người phụ nữ đó. Vu Tử Ân không ngờ Thẩm Lộ Khiết lại là con ngoài giá thú, không biết tuổi thơ của Lộ Khiết đã phải trải qua những gì...
Rốt cuộc chị đã phải chịu đựng như thế nào trong thời gian đó?
"Nhãi ranh, cút ra ngoài"
Lâm Vĩ Nhiên xô Vu Tử Ân làm nó loạng choạng vài ba bước rồi ngã vào lòng Ôn Tư Liệt. Cô ta bảo mình là 'nhãi ranh' sao? Ôn Tư Liệt đen mặt định cho cô ta bài học nhưng Vu Tử Ân vừa can vừa đi đến trước mặt Lâm Vĩ Nhiên, tát 1 cái mạnh khiến cô ta ngã xuống nền đất, tay ôm mặt nhìn Vu Tử Ân như muốn nghiền nát nó ra. Vu Tử Ân xoa xoa tay rồi cất giọng tỏ ra tội lỗi:
"Ôi, cô không sao chứ, con nhãi ranh bé nhỏ này không cố ý đâu... tôi chỉ cố tình thôi"
Nói rồi Vu Tử Ân bước đến ngồi xuống nâng cằm Lâm Vĩ Nhiên lên, quan sát vẻ chăm chú rồi phán 1 câu:
"Có một số người hễ xuất hiện là mang lại niềm vui. Nhưng số khác lại thấy hễ rời đi là ai nấy đều vui. Chị à, cút hộ cho con nhãi ranh này thấy vui đi"
"Mày..."
Lâm Vĩ Nhiên quả nhiên không thể nói được gì nữa. Đứng lên nhìn như muốn lột da róc xương Vu Tử Ân khiến nó 'sợ sệt' nép vào lòng Ôn Tư Liệt, lè lưỡi trêu tức cô ta. Lâm Vĩ Nhiên phủi phủi áo rồi bỏ đi, ngậm cục tức trong lòng. Trước khi bước ra khỏi tầng ngầm, cô ta nói với Lộ Khiết:
"Mày... con điếm... sẽ phải trả giá cho 16 năm về trước"
Lộ Khiết đột nhiên cảm thấy đầu óc quay mòng mòng, choáng váng khó chịu, cô lết định đi nghỉ thì xung quanh bỗng tối sầm. Lộ Khiết ngất sỉu dưới nền đất, sắc mặt nhợt nhạt xanh lét. Trước khi ngất, trong đầu Lộ Khiết chợt vụt qua câu nói vang vọng khắp nơi của Lâm Vĩ Nhiên.
_________
"Cạch" Vu Tử Ân bước vào, tay cầm túi nilon màu đen đặt lên bàn Thẩm Lộ Khiết. Cô đang ngủ, gương mặt xinh đẹp được ánh nắng mặt trời chiếu rọi tô điểm thêm cho khuôn mặt sắc nước khuynh thành ấy. Sau 1 đêm truyền nước thì Lộ Khiết cũng đã lấy lại được vẻ mặt tươi sáng kiều diễm vốn có.
Vu Tử Ân mỉm cười vuốt nhẹ lọn tóc của Lộ Khiết qua 1 bên, ngắm nhìn chị rồi đóng nhẹ cửa ra ngoài.
Thẩm Lộ Khiết tỉnh lại trong căn phòng trắng toàn trắng, xung quay đều là mùi thuốc sát trùng, băng y tế, mùi tanh của máu khó chịu xộc lên mũi, tay trái của cô đang được truyền dịch. Lộ Khiết ngồi dậy chợt 1 cơn đau từ hạ thân truyền tới khiến cô toát mồ hôi, chẳng lẽ...