Tối đó, mọi người trong Minh gia luôn khuất lờ tôi đi. Trong mắt họ dường như tôi không tồn tại. Lạ lắm, ánh mắt của họ làm tôi sợ hãi. Cả Anh Ngọc nữa, sáng giờ cũng chẳng thấy đâu.
Ngọn lửa nhỏ bên trong đèn dầu vụt tắt, tôi đang ngồi trên bàn thêu dở chiếc khăn tay. Vừa định lấy diêm đốt lại chiếc đèn dầu ấy. Không khí trong phòng bắt đầu lạnh lẽo âm u, cửa sổ đột nhiên bật tung. Tôi chưa kịp ngẩng lên nhìn đã bị thứ gì đó giữ chặt lấy đầu mình.
Tôi vùng vẫy đến nỗi té xuống ghế, tôi la lên vài tiếng rồi ú ớ. Cả cơ thể như đang có ai đó ghì chặt mình xuống. Hình dung một bàn tay thô to đang nắm lấy cổ tay tôi, tôi đảo mắt liên hồi. Từng vết hằn trên cổ tay, cổ chân tôi dần hiện rõ.
Tổng cộng có sáu bàn tay đang trói tôi lại, hai tay ghìm đầu tôi, hai tay ghìm chân và hai tay giữ lấy tay. Tôi chống cự một lúc lại thấy không còn chút sức nên thả lỏng người, dù cho tôi có vùng vẫy cỡ nào thì kết quả vẫn vậy, làm cho tôi mất lợi hơn.
Một bàn tay từ phía đằng sau lạnh buốt vén tóc tôi qua một bên, tôi cảm nhận được một thứ gì đó gần nóng đang dần dần áp sát vào cổ mình. Nóng ! Nóng quá cứu tôi ! Nóng ! Tôi la hét trong lòng. Gầm lên một tiếng, nước mắt nước mũi và cả nước dãi trong miệng tôi chảy ra. Đau, rát, nóng như một cục than đang đốt đỏ ấn sâu vào cổ. Tôi một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vo-cho-quy/455193/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.