Điệp Tâm Tâm can đảm đứng trước tôi mà phản bác lại câu nói của Lục Đổng Hiền. Đổng Hiền thẹn quá hóa giận liền cho một bạt tay trời giáng vào mặt của Tâm Tâm. Tôi đứng kế lại vô dụng nhìn cảnh tượng vốn dĩ đã thấy từ lâu của Đổng Hiền nay lại gần như vậy mà giật thót.
" Hỗn láo "
Điệp Tâm Tâm chịu trận, lấy tay ôm má mình. Lục Đổng Hiền định giơ tay tán thêm lần nữa. Tôi đứng ra ngăn cản " Nhị phu nhân bớt giận lại. Dù gì cũng là nô tì thấp hèn, lời nói vô dụng thì làm sao có thể so đo ? "
Tôi tuy danh phận lớn hơn Lục Đổng Hiền, nhưng quyền uy lại thấp kém như không có lời ăn tiếng nói nào ở trong Minh gia mà lên tiếng " Chị dâu, có phải chị vì thương người quá mà lại đứng ra nói giúp cho loại tiện nhân này không ? "
Lục Đổng Hiền bật lại ngay. Tôi nhíu mày cẩn thận nói.
" Chẳng qua tôi mang danh phận thiếu phu nhân cũng đã hơn một tháng nay. Người thân cận nhất chính là Anh Ngọc, tôi xem Anh Ngọc như một nửa lời nói của mình. Vì vậy, lời tôi cũng là lời của Anh Ngọc lời của Anh Ngọc cũng như là của tôi. Việc tôi cảm ơn cũng là thay lời Anh Ngọc, Điệp Tâm Tâm có lẽ hiểu lầm gì đấy nên mới vô tình nói năng lung tung. Nên việc chịu phạt là xứng đáng "
" Nhưng như vậy là đủ rồi, Điệp Tâm Tâm dầu gì hôm nay cũng là người của tôi. Làm tôi khó xử trước nhị phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vo-cho-quy/455189/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.