Phía bên kia, Trác Du Hiên đã ăn cơm xong, hẳn cũng đã khỏe hơn rồi. 
Trác Dương Phong đêm nay muốn ở lại đây nhưng lại bị Trác Du Hiên đuổi khéo về. 
"Em ở lại làm gì, mau về đi.Anh đã khỏe rồi em không cần phải ở lại đây, về đi!" 
Trác Du Hiên là đang muốn đuổi Trác Dương Phong đi đây mà. 
Kỳ thật hắn đã khỏe hơn rất nhiều rồi, cũng không cần phải có người giám sát hắn nữa. 
Không những vậy, cả ngày hôm nay Trác Dương Phong đã lải nhải bên tai của hẳn không biết bao nhiêu lần rồi, Trác Du Hiên vô cùng khó chịu vì cái tính căn nhãn không khác gì đàn bà này của Trác Dương Phong. 
Trước đây Trác Dương Phong đâu có như vậy, sau khi đi du học xong tính tình của người đàn ông này thay đổi chóng cả mặt, ngay cả Trác Du Hiên cũng không cách nào nhận ra được. 
Đứa em trai này của hắn đúng là thay đổi quá nhiều! Biết anh trai đang muốn đuổi mình đi, Trác Dương Phong chau mày lại, khuôn mặt anh lưỡng lự. 
Trác Du Hiên muốn ở một mình, anh đương nhiên biết điều đó nhưng bây giờ Trác Du Hiên đang bị bệnh chưa khỏi, lỡ như lại xảy ra chuyện gì thì phải làm sao. 
Trác Dương Phong ngập ngừng, vẻ mặt đầy khó xử nhìn anh trai của mình. 
"Nhưng mà.....Anh à, lỡ như nửa đêm anh bị bệnh thì phải làm sao? Để anh một mình em không yên tâm một chút nào cả.Hay để em ở lại đây một hôm, mai em sẽ trở về có được hay không?" 
"Trác Dương Phong, em ở lại đây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174385/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.