"Quân Dao, anh không bắt em làm như vậy, anh muốn em được nghỉ ngơi chứ không phải vất vả cực nhọc như vậy nữa.Coi như anh xin em, em muốn trút giận thì trút hết lên đầu của anh đi, anh chỉ xin em đừng tự hành hạ bản thân mình nữa được không? Anh chỉ muốn em sống một cuộc sống vui vẻ mà thôi" 
"Vui vẻ sao? Nhưng chỉ tiếc rằng cả đời này của tôi sẽ không bao giờ có thể sống trong vui vẻ hạnh phúc như lời anh nói nữa rồi " 
Từng lời nói của người con gái mang nặng vẻ thê lương. 
Suy cho cùng, cả cuộc đời của Thẩm Quân Dao không bao giờ có thể sống trong vui vẻ hạnh phúc nữa, bao nhiêu đau khổ mà cô đã trải qua đã hoàn toàn nhấn chìm hết những hạnh phúc mà Thẩm Quân Dao nên được hưởng rồi. 
Vui vẻ sao? Nhìn Thấm Quân Dao hiện giờ có vui vẻ hay không? Cô không hề vui vẻ, mà lúc nào cũng buồn. 
Thẩm Quân Dao cũng không dám mơ đến một cuộc sống vui vẻ nữa, đó là một ước mơ quá xa vời. 
Với người bình thường, ước mơ ấy tưởng chừng như rất đơn giản nhưng với Thẩm Quân Dao, có được cuộc sống hạnh phúc vui vẻ ấy còn khó hơn cả lên trời. 
Vậy mà Trác Du Hiên lại có thể nói rằng sẽ cho cô một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc. 
Nhìn sự bi quan của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên đau lòng khôn xiết, hắn thật sự không biết phải nói với cô như thế nào nữa. 
Đôi bàn tay bất giác siết chặt lại, hắn nhìn người con gái ấy, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174358/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.