"Trác Du Hiên, con gái tôi tỉnh rồi sao?"
Cả Trác Du Hiên lần Thẩm Quân Dao đều giật mình bởi tiếng hét của Thẩm phu nhân kia.
Bốn mắt nhìn về phía bà ta một cách kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó hai người họ đã thu về bộ dạng như ban đầu.
Trịnh Liên có lẽ đã nhận được tin của Trác Dương Phong, sau khi thông báo con gái của bà ta đã tỉnh thì Thẩm phu nhân đã ngay lập tức xông đến đây.
Lời nói vừa mới dứt, Thẩm phu nhân đã nhìn thấy con gái của mình đang ngồi ở trên giường, hai mắt lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.
Trịnh Liên lúc này vô cùng vui mừng, con gái của bà ta sau bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng đã tỉnh lại rôi.
Quả nhiên ông trời đã không phụ lòng người, con gái của bà ta đã phải chịu nhiều đau khổ như thế, nhất định sau này sẽ có được hạnh phúc.
Vội vàng lao đến, Thẩm phu nhân gượng cười nhìn con gái của mình, lúc này bà ta luống cuống không biết mình phải nói gì cả.
Có lẽ Trịnh Liên cũng đã biết được việc Thẩm Quân Dao đã hồi phục rồi, căn bệnh tâm thần phân liệt kia của con gái bà ta cũng đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng cũng chính vì như thế mới khiến bà ta lo lắng.
"Quân Dao, là mẹ đây! Con có nhận ra mẹ không? Nghe nói con đã tỉnh, cho nên mẹ mới tới đây thăm con! Con bây giờ có ổn không Dao Dao?"
Trịnh Liên đang rất sợ đứa con gái này của bà ta không muốn nhận mình hoặc không nhận ra mình là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174351/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.