Trác Du Hiên cho rằng là Thẩm Quân Dao đói bụng, nhưng hình như không phải là như vậy. 
Chắc chắn vì lý do nào đó nên cô mới liều mạng đến thế. 
Thấy trời đã muộn, chắc Thẩm Quân Dao cũng đã mệt, Trác Du Hiên mới dỗ dành cô. 
"Muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi em" 
Thẩm Quân Dao vẫn như vậy, cô vẫn im lặng không đáp lại hắn, để mặc cho Trác Du Hiên đặt cô nằm xuống giường. 
Hắn cẩn thận đắp chăn kín người cô, cố gắng không để gió lùa vào từ khe cửa kia làm cho Thẩm Quân Dao bị lạnh. 
Trác Du Hiên vuốt nhẹ lên tóc cô. 
"Muộn rồi, em mau nghỉ ngơi đi, đừng thức khuya quá!" 
Thẩm Quân Dao cuộn tròn người lại ở một góc giường, sát đến tận mép, không cẩn thận có thể rơi cả người xuống đất. 
Không biết lý do là gì nhưng từ đó đến bây giờ Thẩm Quân Dao đều ngủ như thế, sợ hãi nép mình ở một góc. 
Trác Du Hiên nằm xuống bên cạnh cô, khoảng cách giữa hai người bây giờ thật sự rất xa so với tưởng tượng của người lên kia của Thẩm Quân Dao, lòng của Trác Du Hiên bất giác đau đớn. 
Trác Du Hiên rất muốn đến gần, muốn dang rộng vòng tay ôm lấy người con gái kia. 
Nhưng Thẩm Quân Dao hình như vân rất sợ hắn. 
Trước đây hắn cũng từng làm như vậy, thế nhưng khi Trác Du Hiên vừa chạm nhẹ vào người cô, Thẩm Quân Dao đã giật mình, cô hoảng hốt cuộn mình vào trong chăn, nhìn hẳn với ánh mắt cực kỳ đề phòng. 
Thẩm Quân Dao như muốn bảo vệ mình khỏi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174322/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.