Cả người của Thẩm Quân Dao lụi xơ ngồi trên nền đất lạnh giá ấy, trái tim đau như bị ai đó bóp nghẹt lại. 
Đau, nhưng chẳng còn một giọt nước mắt nào rơi ra từ trên khóe mi của người con gái ấy. 
Không phải là không muốn khóc, mà cô đã không còn nước mắt để mà khóc nữa rồi. 
Thẩm Quân Dao thật sự hận chính bản thân mình! Cô hận làm sao cô có thể yêu Trác Du Hiên trong khi hắn đã làm ra bao nhiêu chuyện tốn thương cho cô. 
Cô hận vì sao bản thân lại đau đớn vì một người không đáng để cô đau. 
Thứ tình cảm không bao giờ đạt được ấy, vậy mà Thẩm Quân Dao vẫn cứ đâm đầu vào. 
Không còn những trận đánh đập dã man, không còn những lời sỉ nhục cay nghiệt như trước đây nữa, thế nhưng những lời nói kia của Trác Du Hiên lại như một con dao găm sâu vào trong trái tim của cô. 
Không còn nỗi đau về thể xác, nhưng nỗi giằng xé ở trong trái tim gần như tra tấn toàn bộ tinh thần của Thẩm Quân Dao. 
Nhiều năm rồi, sao vẫn còn đau đến như thế? Từ hôm đó, Thẩm Quân Dao vẫn bị nhốt ở bên trong căn phòng ấy, làm bạn với cô cũng chỉ là bốn bức tường màu trắng kia. 
Tự do bị kìm hãm, cô chẳng khác gì một con chim đang bị nhốt ở trong lông, chẳng khác gì một con vật cưng đang chờ đợi sự sủng hạnh của chủ nhân. 
Tuy nhiên, kể từ đó, Thẩm Sơ Vũ không hề đến đây làm phiền cô nữa. 
Thẩm Quân Dao cũng không phải đau đầu vì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174273/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.