Khuôn mặt của người đàn ông trong xe kia khẽ thấp thoáng dưới ánh đèn mập mờ.Người đó hơi nhíu mày, khuôn mặt không giấu đi được sự tò mò mà lên tiếng hỏi.
"Cậu chủ, sao cậu không đến gặp cô ấy một lần? Cô ấy cũng đã đáng thương lắm rồi!"
"Đây không phải chuyện của cậu nên quản, làm tốt công việc của mình đi kìa.Chuyện của tôi tôi sẽ tự có sắp xếp!"
Ở đầu dây bên kia, Trác Du Hiên khó chịu dập máy xuống, chẳng để cho tên thuộc hạ của mình nói gì.Trong bóng tối, khuôn mặt hốc hác của Trác Du Hiên rất mệt mỏi.
Đôi mắt của hẳn dâng lên một tâng sương mỏng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại kia.
Hắn biết hôm nay là ngày mà Thẩm Quân Dao được trả lại tự do.Cũng là hẳn đã phái người đi theo cô suốt cả dọc đường đi.
Trác Du Hiên cũng không rõ tại sao mình lại làm thế, nhưng có lẽ là do hẳn cảm thấy lo lắng chăng? Hawsn trong lòng bồn chồn, nửa muốn đến đó nửa lại không, loay hoay mãi, cuối cùng hẳn quyết định không đến, nhưng hẳn ta lại cho người đi theo cô.
Năm năm nay, gần như Trác Du Hiên cũng chỉ lao đầu vào công việc.Tin đồn về người đàn ông này chẳng bao giờ không xuất hiện ở trên báo cả.
Nhưng chỉ là tin đồn về hắn và Thẩm Sơ Vũ mà thôi! Chiếc màn hình máy tính ở trước mặt hắn vẫn còn sáng! Ánh sáng yếu ớt ấy khiến cho khuôn mặt của Trác Du Hiên lộ rõ trong bóng tối! Dường như hẳn đã gây đi, khuôn mặt tiều tụy hốc hác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174263/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.