Thẩm Quân Dao rùng mình nhìn Trác Du Hiên, cô chưa kịp phản ứng hắn đã tiếp tục lên tiếng. 
"Tốt nhất là cô hãy mau phá đứa nghiệt chủng đó đi. 
Không thì đừng trách tôi" 
Trác Du Hiên nhấn mạnh từng câu từng chữ, hai tay của hắn xốc cả người của Thẩm Quân Dao, nói từng lời cay độc tàn nhẫn kia thẳng vào tai của cô. 
Hắn tóm chặt hai cánh tay của Thẩm Quân Dao, không để cho cô vùng vẫy thoát khỏi hắn được. 
Thẩm Quân Dao sững người, Trác Du Hiên vừa mới nói cái gì? Hắn ta không muốn để cho cô giữ đứa trẻ này lại hay sao? Không. 
Cô không muốn. 
Đứa bé này là con của cô, Thẩm Quân Dao tuyệt đối không thế phá đứa trẻ này đi được. 
"Không. 
Em không muốn. 
Đứa bé nó là con của em, em không thể bỏ nó đi được. 
Em cầu xin anh, cho dù anh không thừa nhận đứa trẻ này cũng được, nhưng em xin anh hãy để cho em giữ đứa trẻ lại đi. 
Em sẽ tự mình nuôi nó, không làm phiền gì đến anh cả." 
Từng lời từng lời yếu ớt của Thẩm Quân Dao buột miệng nói ra. 
Lúc này cô không cần gì hết. 
Cô không cần Trác Du Hiên ở bên cạnh cô, cô cũng không muốn ở bên cạnh hẳn nữa. 
Hắn ta muốn đến với Thẩm Sơ Vũ thì cứ đến đi. 
Bây giờ Thẩm Quân Dao chỉ cần con mà thôi.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^ 
Nhưng những lời nói ấy lại khiến cho Trác Du Hiên suy nghĩ khác. 
Hắn như nổi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174234/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.