"Tùy chị!" 
Nói xong, Thẩm Quân Dao đứng dậy trở về, cô không muốn nghe Thẩm Sơ Vũ lẩm bẩm mấy lời này nữa. 
Thẩm Sơ Vũ tức giận liên tục giậm chân xuống đất. 
Thẩm Quân Dao, đợi đấy, tao sẽ cho mày biết tay! Thẩm Sơ Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Quân Dao bỏ đi, cô ta tức giận giẫm chân vài cái rồi tức tối bỏ về. 
Mà bây giờ cho dù cô ta có phát điên lên cũng không làm được gì, cho nên Thấm Sơ Vũ chỉ có thể im lặng chịu đựng cơn giận. 
Thẩm Sơ Vũ xin thề với trời, nếu cô ta không dạy cho đứa em gái kia của mình một bài học thì cô ta không phải là Thẩm Sơ Vũ nữa. 
Thẩm Quân Dao không biết làm thế nào mà mình có thể trở về đến nhà được. 
Chỉ biết rằng, khi Thẩm Quân Dao trở về, cả người cô đã không còn một chút sức lực nào nữa, hai chân của cô mềm nhũn không thể cử động, khuôn mặt trắng bệch, toàn thân lạnh toát. 
Cô vô lực ngồi xuống ghế, liên tục thở hổn hển. 
Cả người của Thẩm Quân Dao như không còn một chút sức lực nào cả, trên trán của Thẩm Quân Dao đã lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh buốt, sống mũi của cô cay cay, toàn thân trở nên cứng đờ. 
Cả người của Thẩm Quân Dao cứ như người mất hồn vậy, cô ngơ ngẩn một lúc lâu, không biết được xung quanh mình đang xảy ra những chuyện gì nữa. 
Cả người của Thẩm Quân Dao liên tục run lên. 
Những lời nói ở quán cà phê lúc nãy vẫn còn vang vắng bên tai của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174215/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.