"Thưa cậu, tôi đã tìm được cô Thẩm Sơ Vũ rồi!"
Gương mặt của Trác Du Hiên thoáng chốc sững sờ ngay sau khi nhận được tin này, thế nhưng rất nhang sau đó gương mặt của hắn đã trở về bình thường, không để lộ ra bất cứ một sơ hở nào cả.
Hắn lạnh lẽo nhìn Thẩm Quân Dao, lạnh lão nhắc nhở cô.
"Tôi có việc, phải đi trước, cô nghỉ ngơi cho khỏe cho tôi.Đến lúc tôi trở về mà vẫn thấy cô ở trong tình trạng này thì nhà họ Thẩm bị gì tôi không dám đảm bảo đâu."
Dứt lời, Trác Du Hiên xoay lưng đi ra ngoài, bỏ mặc Thẩm Quân Dao ở trong căn phòng u ám kia.
Tiếng đóng cửa rầm một tiếng vang lên, làm cho Thẩm Quân Dao giật mình một cái.
Thẩm Quân Dao không chịu được nữa, cả người của cô yếu ớt ngã xuống đất, hai vai của người con gái run lên bần bật.
Cô úp mặt vào hai đầu gối khóc nấc lên.
Tiếng khóc xé lòng của người con gái cứ như một bản hoà tấu u sâu ở giữa sự lạnh lẽo của không gian.
Thẩm Quân Dao khóc đến mức hai mắt sưng húp lên, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn còn ngưng đọng nơi khoé mắt.
Cô vô lực ngồi dậy, khẽ dựa lưng vào tường, đôi mắt nhìn lên trần nhà kia.
Đôi bàn tay đã được băng bó chặt lại không cách nào có thể cử động được.
Trác Du Hiên đã khiến cô trở thành người tàn phế rồi, vậy thì tại sao hắn vân bắt cô sống cơ chứ? Thẩm Quân Dao vẫn chưa đủ thảm ở trong mắt của hắn hay sao? Trác Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174209/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.