"Tay của tôi....
Tay của tôi....
Tại sao lại không thể cử động được....?"
Lục Ngạn vừa nghe thấy tiếng gào khóc của Thẩm Quân Dao truyền ra từ cái nhà kho u tối kia, anh lập tức chạy nhanh vào trong đó.
Lục Ngạn sợ rằng Thẩm Quân Dao sẽ kích động quá mức mà làm ra những chuyện đại dột.
Trước tiên phải để cô bình tĩnh lại đã.
Lục Ngạn mở cửa bước vào thì thấy cả người của Thẩm Quân Dao đang ngã nhào ở dưới nền đất kia, dường như là muốn đi đâu nhưng không còn sức lực mà đi.
Gương mặt thì đâm lệ, hai tay chống trên đất không còn sức mà ngã quỵ xuống.
Anh hoảng hốt chạy lại đỡ Thẩm Quân Dao lên giường, lo lắng nhìn người con gái ấy.
Lục Ngạn đỡ cả người đang run rẩy không còn một chút sức lực của Thẩm Quân Dao, từ từ để cho cô ngồi lên giường.
Anh lo lẳng nói với cô.
"Thẩm Quân Dao, em mới tỉnh lại, sao không ở trên giường nghỉ ngơi đi, tự dưng chạy xuống đất làm gì.
Em làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe lắm em có biết không hả? Nghe lời tôi, ngoan ngoãn nằm nghỉ đi"
Thẩm Quân Dao không cách nào giữ được bình tĩnh, đôi mắt đau thương của người con gái quay sang nhìn Lục Ngạn.
Cánh tay yếu ớt khó khăn lắm mới có thể cử động được, cô khóc nấc lên thành từng tiếng nghe vô cùng đau thương, nước mắt từ nơi khoé mi cứ giàn dụa ra khiến cho gương mặt trắng bệch không một chút huyết sắc kia trở nên ướt đẫm một mảng.
"Lục Ngạn, anh xem giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174206/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.