Thẩm Quân Dao vô lực lắc đầu, nước mắt cô cứ tuôn ra. 
Cô rất muốn giải thích, rất muốn nói không phải là như vậy. 
Nhưng cô phải làm sao đây? Trác Du Hiên vẫn không chịu tin tưởng cô. 
"Thẩm Quân Dao, có phải mấy tháng nay tôi đối xử tốt với cô cho nên cô mới được nước làm càn hay không hả? Cô nghĩ mình là ai?" 
Trác Du Hiên điên tiết gào lên, từng hơi thở mãnh liệt mang đầy tức giận tột độ phả thẳng vào gương mặt trắng bệch lên của Thẩm Quân Dao. 
Hản chả thèm quan tâm đến người con gái ấy ra sao, không màng đến cô đau khổ cỡ nào, Trác Du Hiên cứ vô tình làm tổn thương người con gái ấy như vậy. 
Thẩm Quân Dao rất muốn giải thích, cô thật sự không cố ý làm như vậy, cô chỉ muốn giúp hản dọn dẹp phòng làm việc thôi mà. 
Nhưng cánh tay của Trác Du Hiên siết chặt cấm của cô đến nỗi không để cho Thẩm Quân Dao thốt ra được câu nào, cô chỉ có thể bất lực giương mắt nhìn hắn sỉ nhục mình. 
Dường như đã lâu không phát tiết, cho nên lần này cơn giận dữ của Trác Du Hiên đã lên đến đỉnh điểm. 
Thậm chí lân này hắn nổi điên lên còn đáng sợ hơn những lần trước nữa, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi. 
"Thẩm Quân Dao, có phải mấy tháng nay tôi đối xử tốt với cô, cho nên cô mới quên mất thân phận thật sự của mình là ai, muốn trèo cao hơn đúng không?" 
"Tôi thương hại cô nên mới đối xử tốt với cô, vậy mà cô lại dám có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174203/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.