"Đừng tìm nữa, thứ cô đang tìm ở đầy này"
Đèn bỗng nhiên sáng lên làm cho cô ta giật bắn mình.
Ánh đèn vừa sáng lên, cả người của Quách Tịnh Kỳ bỗng nhiên cứng đờ lại.
Cô ta chẳng dám quay lưng lại, hai vai liên tục run lên cầm cập.
Sắc mặt của cô ta bỗng dưng tái nhợt đi khi giọng nói lạnh lẽo vừa rồi vang lên.
Người đó là Trác Du Hiên hay sao? Không thể nào! Không phải Trác Du Hiên bảo với cô ta rằng mấy ngày nay hẳn sẽ không trở về nhà hay sao? Nếu vậy thì người vừa rồi là ai? Chẳng lẽ cô ta đã bị phát hiện rồi sao? Không đúng, xưa nay cô ta luôn làm việc rất cẩn thận mà, tại sao lại bị phát hiện cơ chứ? Hai chân của cô ta run rẩy không đứng không vững, thiếu chút nữa là đã ngã ra rồi.
Quách Tịnh Kỳ cổ gắng hít thở khiển bản thân mình trở nên bình tĩnh lại.
Cô ta từ từ xoay người lại thì nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Trác Du Hiên, trên tay hẳn ta còn cầm theo một tập tài liệu, đó chính là thứ mà Quách Tịnh Kỳ đang tìm.
Trong lòng của Quách Tịnh Kỳ không khỏi cảm thấy sợ sệt, nhưng cô ta vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói với Trác Du Hiên.
"Du Hiên, sao anh lại về giờ này? Không phải hôm nay anh nói anh không về nhà hay sao?"
Trác Du Hiên nhếch môi nhìn Quách Tịnh Kỳ, gương mặt của hắn lộ ra ý cười.
"Nếu tôi không về thì làm sao có thể thấy được những chuyện mà Quách tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174191/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.