Thấy Trác Du Hiên tức giận, Quách Tịnh Kỳ ở bên cạnh liên tục sụt sịt, cô ta khẽ lay lay cánh tay của người đàn ông, giọng điệu vô cùng uất ức.
"Thôi bỏ đi anh, dù sao cô ấy cũng không cố ý làm như vậy mà, anh bỏ qua cho cô ấy đi.
Dù sao lần này cũng là lỗi của em"
Quách Tịnh Kỳ làm ra vẻ vô cùng ấm ức, cô ta cúi mặt xuống liên tục khóc lóc.
Trác Du Hiên nhìn cô ta, hắn vô cùng đau lòng, Trác Du Hiên nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, khẽ an ủi.
"Em không cần phải câu xin cho cô ta đâu, cô ta dám làm em bị thương, anh nhất định phải phạt cô ta thật nặng để cho cô ta nhớ rằng không có lần sau."
Nói xong, Trác Du Hiên quay sang quát Thẩm Quân Giao một tiếng.
"Cô, mau cút ra ngoài sân quỳ cho tôi.
Quỳ một ngày một đêm, không cho phép đứng dậy, cũng không được phép ăn gì cả.
Vừa nói, Trác Du Hiên liên tục đạp mạnh vào người của Thẩm Quân Giao, làm cho người con gái ấy đau đớn quản quại ngã ra đất.
Hai mắt đỏ ngầu, bên trong ánh mắt lạnh lẽo kia còn hẳn lên những tia máu trông thật đáng sợ.
Thẩm Quân Giao năm trên sàn nhà đang không ngừng run rẩy, sợ hãi, đầu óc thì quay cuông, không hình dung được gì cả.
Trác Du Hiên vừa nói cái gì? Hắn bắt Thẩm Quân Giao ra ngoài sân quỳ trong cái thời tiết giá lạnh này hay sao? Đã thế ngoài kia trời đã đen kịt lại, hình như là chuẩn bị mưa nữa, Trác Du Hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174162/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.