"Cái này....Cái này...."
"Mau đem ra đây? Đừng có ngồi lì ra đó nữa!"
Trác Du Hiên chìa tay ra trước mặt của Thẩm Quân Giao như đi đòi nợ.
Cô suýt chút mất mạng vậy mà hắn ta vẫn chỉ quan tâm đến người phụ nữ kia ư? Thẩm Quân Giao liên tục chớp mắt, cô không biết mình phải nói như thế nào nữa.
Gương mặt của Trác Du Hiên vẫn sắc lạnh như vậy, hẳn ta cứ chìa tay ra như thế đứng nhìn Thẩm Quân Giao một lúc lâu.
Hắn ta vẫn đang đợi Thẩm Quân Giao đưa cho hẳn thứ mà Trác Du Hiên đã sai cô đi mua, mặc dù trên người của cô không hề cầm bất cứ thứ gì.
Thẩm Quân Giao lắp ba lắp bắp, cô hơi mím môi không biết phải nói như thế nào với Trác Du Hiên nữa.
Ánh mắt của Thẩm Quân Giao đảo qua lại liên tục như đang sợ hãi điều gì đó.
"Em...
Cái này....
Em....!"
"Tôi hỏi cô, thứ mà tôi bảo cô đi mua đâu? Mau giao ra đây, cô cứ ấp a ấp úng như vậy làm gì?"
Trác Du Hiên nheo mắt, vẻ mặt khó chịu của hẳn đen lại, trông vô cùng khó coi.
Đã thế, chẳng hề báo trước, hắn ta còn quát lớn một tiếng khiến cả người đang run rẩy kia của Thẩm Quân Giao bỗng dưng giật bắn mình vì sợ hãi.
Những người trong nhà nghe thấy tiếng quát của Trác Du Hiên cũng chỉ biết trùm chăn mà ngủ tiếp, vờ như mình không hề nghe thấy gì.
Những ngón tay run rẩy của Thẩm Quân Giao mãi mới có thể cử động được bấu chặt lấy hai vạt áo trước ngực mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174155/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.