"Thôi đủ rồi, Thẩm Quân Dao, cô đừng có nguy biện nữa, chứng cứ đã rõ ràng rồi.
Thật không ngờ nhị tiểu thư của nhà họ Thấm lại có thể là một kẻ trộm cắp, ham vinh hoa như vậy.
Chỉ vì một chút tiền mà bán rẻ lương tâm mình"
Bán rẻ lương tâm! Ha.
Ha ha.
Ha ha ha.
Bán rẻ lương tâm hay sao? Cô đã làm gì chứ? Chiếc nhẫn kia chắc chắn là có người cố ý để nó dưới gối của cô, cố tình hãm hại cô.
Nếu cô lấy nó thật thì Thẩm Quân Dao cô đâu có ngu mà để nó ở dưới gối của mình chứ? Vì vậy, cô chắc chắn bị người ta hãm hại.
Nhưng mà, Trác Du Hiên đâu có tin tưởng điều đó cơ chứ? Hắn một mực cho rằng cô là kẻ trộm mà không nghe một lời giải thích nào từ cô cả.
"Thẩm Quân Dao, chẳng lẽ từ nhỏ ba mẹ cô không dạy cô không được đi ăn trộm hay sao? Nếu cha mẹ cô không dạy, thì hôm nay để tôi dạy cô thế nào là hậu quả của việc ăn trộm"
"Người đâu, mang dây thừng lên đây cho tôi!"
Nghe đến đây, Thẩm Quân Dao không khỏi rùng mình một cái.
Dây thừng? Chẳng lẽ Trác Du Hiên lại muốn đánh cô như lần trước hay sao? Đừng mài! Đừng làm như vậy có được hay không? Vết thương lần trước trên người của Thẩm Quân Dao chưa kịp lành lại, nay lại säp sửa có thêm những vết thương mới xuất hiện trên da thịt của cô.
Sau khi lệnh của Trác Du Hiên truyền xuống phía dưới, một sợi dây thừng nhanh chóng được đem lên.
Trác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174132/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.