Thẩm Quân Dao vẫn phải sống trong cái căn nhà chẳng khác gì địa ngục này đây, ngày ngày chịu đựng sự hành hạ, đánh đập hay là sỉ nhục của chính người chồng mà cô yêu nhất, Trác Du Hiên. 
Thẩm Quân Dao đôi khi đã nghĩ đến chuyện buông tay, nhưng tình cảm mà Thẩm Quân Dao dành cho Trác Du Hiên thật sự quá lớn, không có cách nào từ bỏ được. 
Thẩm Quân Dao cảm thấy bản thân của mình thật lạc lõng. 
Cô không biết mình nên làm gì nữa đây? Thẩm Quân Dao thật sự đã đau đớn quá mức rồi. 
Cô sợ bản thân của mình sẽ gục ngã mất thôi. 
Từng nhịp thở yếu ớt của Thẩm Quân Dao nghe thật não lòng. 
Gương mặt của Thẩm Quân Dao ngày càng tái nhợt, hơi thở ngày càng yếu ớt. 
Nếu lúc này, cô chết đi được thì tốt quá, vậy thì sẽ không còn phải sống trong đau đớn nữa rồi. 
Thẩm Quân Dao lúc này trông chẳng khác gì một cái xác chết cả. 
Nếu không có tiếng hít thở phập phồng vô cùng yếu ớt của người con gái thì nhất định người ta sẽ lầm tưởng rằng người con gái này đã chết rồi. 
Hai mắt của Thẩm Quân Dao trở nên mờ dần, mờ dần. 
Càng ngày cô càng không phân biệt rõ được mọi vật ở xung quanh nữa rồi. 
Tiếng thở nặng nề của người con gái gần như sắp dừng lại vậy. 
Không biết từ lúc nào, một màu đen tối xuất hiện trước mặt của Thẩm Quân Dao, cứ như muốn nuốt trọn lấy cô vậy! Hai cánh tay của Thẩm Quân Dao vô lực rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, cả người của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174089/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.