"Kia chính là món quà tôi dành tặng cho ngài." 
Người đàn ông trung niên kia nhìn theo cánh tay của Trác Du Hiên, đưa mắt liếc nhìn một cô gái xinh đẹp như một đoá hoa đang nở rộ năm trên chiếc giường tân hôn kia. 
Nhìn gương mặt hài lòng của người đàn ông kia, khoé môi của Trác Du Hiên hơi giật giật, đôi môi hắn nhếch lên thành một đường. 
Từ sâu trong đôi mắt của Trác Du Hiên hắn lộ ra những tia khinh bỉ đến tột độ. 
"Thiệu tổng, ngài xem, món quà mà đêm nay tôi tặng ngài, ngài có cảm thấy hài lòng không?" 
Giọng nói của Trác Du Hiên mang theo một sự chế giễu kèm theo đó là một vài phần khinh bỉ. 
Nhưng người đàn ông kia lại chẳng hề hay biết. 
Ánh mắt của Thiệu Vũ Giang lúc này chỉ dừng trên người con gái đang nằm trên giường kia Thiệu Vũ Giang khẽ vuốt cảm, nhẹ nhàng gật đầu, trên gương mặt không giấu nổi sự hài lòng. 
Người đàn ông này năm nay cũng chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, cũng không phải là quá già. 
"Cảm ơn món quà này của Trác tổng, Thiệu Vũ Giang tôi cảm thấy cực kỳ hài lòng. 
Hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác lâu dài" 
Giọng nói của Thiệu Vũ Giang khàn khàn, ánh mắt hẳn ta đỏ ngâu, mang theo một loại dục vọng to lớn. 
Thiệu Vũ Giang đưa cánh tay thô ráp của mình ra trước mặt của Trác Du Hiên. 
Tuy hắn ta biết bản thân mình không thể sánh với Trác thị, nhưng không ngờ Trác Du Hiên lại bỗng nhiên hạ mình trước mặt của hản ta như vậy, thật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174049/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.