Tô Diệu nhận quà của Lục Xuyên Hoài, đương nhiên cũng phải bày tỏ một chút thành ý.
Cô nghĩ, vẫn là đến bệnh viện thăm Lục Triệt đi.
Tô Diệu là người ân oán phân minh, cô cẩn thận nhớ lại một chút, những người bàn tán về cô trong phòng bệnh ngày hôm đó đều là mấy người bạn của Lục Triệt, bản thân Lục Triệt từ đầu đến cuối cũng không nói cái gì. Chẳng qua chắc chắn một điều là Lục Triệt cũng chưa từng nói tốt về cô bao giờ, nếu không bạn bè của cậu cũng sẽ không không tôn trọng cô như vậy.
Thái độ của Tô Diệu đối với đứa con riêng này cũng không xa không gần, chỉ coi cậu như là một phương tiện để tăng thiện cảm của mọi người đối với mình là được. Dù sao Lục Xuyên Hoài cũng chỉ có một đứa con trai như vậy, không có khả năng không coi trọng. Hơn nữa, Lục Triệt tương lai cũng sẽ trở thành đại tổng tài, trở mặt với cậu đối với cô cũng không có gì tốt.
Tô Diệu bảo đầu bếp trong nhà nấu canh ngao để cô và quản gia mang theo khi đến bệnh viện.
Lần này có gọi điện thoại báo trước một tiếng nên đám bạn hồ bằng cẩu hữu của Lục Triệt không có ở đó, trong phòng bệnh chỉ có một mình cậu.
Tô Diệu ngồi bên cửa sổ phòng bệnh, Lục Triệt ngồi ở trên giường, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tô Diệu hỏi: "Hôm nay cảm thấy sao rồi?"
Lục Triệt không được tự nhiên trả lời: "Vẫn tốt."
Sau đó hai người cũng không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon-toi-tro-thanh-me-ke-cua-nam-chu-trong-tong-tai-van/2657925/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.