Sáng sớm hôm sau, lúc Lục Triệt xuống lầu đã thấy Tô Diệu dậy trước cả cậu.
Tô Diệu mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, xem ra sáng nay cô còn chạy bộ.
Lục Triệt nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi, cậu nghe nói Tô Diệu đã đặt ra cái gọi là thời gian biểu tự kỷ luật, nhưng ngoài việc yêu cầu đầu bếp trong nhà chuẩn bị một ngày ba bữa ăn giảm béo cho cô, phần còn lại của thời gian biểu bắt buộc cô phải tự mình kỷ luật thì chưa thấy cô hoàn thành đúng hạn được cái nào.
Cả tuần nay cô không dậy sớm được ngày nào, hôm nay trời sắp có bão à?!
Tô Diệu cảm nhận được ánh mắt của Lục Triệt, lười biếng ngáp một cái.
Cô thầm nghĩ, nhìn cái gì mà nhìn, nể tình ba cậu đẹp trai nên tôi mới dậy sớm đấy!
Lục Triệt bị cô lây nhiễm, sau khi ngồi xuống cũng ngáp vội một cái giống như chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Nếu không phải ba cậu trở về, còn lâu cậu mới dậy sớm đi học như vậy.
Cho đến khi Lục Xuyên Hoài đi ra từ thư phòng, hai người đang ngáp ngắn ngáp dài trên bàn ăn mới đồng thời ngậm miệng lại.
Tô Diệu ngước mắt nhìn Lục Xuyên Hoài xuống lầu, người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây màu xám đậm ở nhà. Nhìn thoáng qua có thể thấy dáng người rất đẹp, vai rộng eo thon, mông vểnh chân dài. Dưới ánh nắng ban mai, anh đi từ phòng khách rộng rãi đến phòng ăn, sau lưng là cửa sổ lớn sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon-toi-tro-thanh-me-ke-cua-nam-chu-trong-tong-tai-van/2657903/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.