Bầu trời tối đen như mực, rải rác các ngôi sao trắng sáng.
Cho dù Ninh Ân không sống trong phủ Tĩnh vương, nhưng hàng ngày phủ vẫn được quét dọn, các tầng nhà trên bậc thềm yên tĩnh và uy nghiêm không khác mấy so với lúc hắn rời đi.
Rèm cửa khẽ đung đưa qua bức màn mây, trên bàn bày ra các loại rượu hảo hạng, trái cây, hoa đầy hương thơm.
Dưới ngọn đèn bát giác của cung điện, Ngu Linh Tê quỳ xuống hâm nóng rượu, từng động tác chuyển động đều điêu luyện và uyển chuyển.
Ninh Ân yên lặng quan sát, một bức tranh mơ hồ lướt qua, trùng lặp với cảnh tượng trước mặt.
Trong ánh nến ố vàng, dường như có ai đó đang hâm rượu, nấu trà cho hắn như thế này. Chỉ là, dáng người mảnh khảnh quỳ xuống cực kỳ thấp, th.ân dưới thấp xuống cùng đường cong vòng eo hấp dẫn.
Hai tay nàng nâng chén trà, nhíu mày ngẩng đầu, hàng mi mảnh mai bất an run lên, khiến người ta không chịu nổi muốn chạm vào sự mềm mại, mong manh nơi đuôi mắt nàng.
Ninh Ân làm đúng như vậy.
Khi đốt ngón tay ấm áp chạm vào đuôi mắt, Ngu Linh Tê vô thức chớp mắt, tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Một câu gây nên những gợn sóng, bức tranh mơ hồ, ố vàng mờ ảo, tầm nhìn trở nên sáng rõ trở lại, mỹ nhân trước mặt đang trong bộ trang phục màu đỏ đơn giản duyên dáng, cũng không có chút thái độ cẩn thận dè dặt nào.
Ninh Ân nhận lấy rượu mơ ấm nóng của nàng, rồi đưa lên mũi ngửi nhẹ, đôi mắt đen bóng đang rũ xuống lộ ra trạng thái nhàn rỗi vui vẻ.
“Tuế Tuế rất hiểu ta, còn biết được nhiều bí mật của ta.”
Hắn chậm rãi nói: "Xem ra nhiều năm trước, ta và nàng đã là người quen cũ."
Nghe vậy, Ngu Linh Tê đang rót rượu bỗng trầm mặc trong chốc lát.
Mấy tháng trước nàng cũng mới phát hiện ra, Cửu U Hương dược thực chất là do phi tần là mẫu thân của Ninh Ân cho hắn uống, ngoài ra không ai khác biết về chuyện đó. Điều buồn cười là sau khi sống lại, nàng tình cờ gặp Ninh Ân tại Dục Giới Tiên Đô trong kinh thành, còn nàng cầm trên tay Cửu U Hương vừa mua được…
Bất kể thế nào, nàng không thể đưa ra một lời lý giải thoả đáng cho chuyện này.
Tuy nhiên, sau khi yên lặng một lúc lâu, Ninh Ân chỉ chăm chú uống rượu, không hỏi thêm câu nào nữa.
Ngược lại Ngu Linh Tê không kìm lòng được, cầm ly rượu ấm lên hỏi: "Thiếp đã biết rất nhiều bí mật của chàng, vậy chàng có bao giờ nghi ngờ thiếp không?"
Đương nhiên là có nghi ngờ.
Hắn hoàn toàn không phải là một kẻ ngu ngốc vô tư, kể từ khi lần đầu tiên gặp nàng, từng giây phút hắn luôn sống trong sự hoài nghi.
Bây giờ dường như hắn không thể nhớ nổi những nghi ngờ đó đã dần dần hóa giải như thế nào.
“Cả người ta, có chỗ nào mà Tuế Tuế không biết?”
Ninh Ân liếc nhìn Ngu Linh Tê, thoả mãn khi nhìn thấy trên má nàng lộ ra vẻ xấu hổ: "Đừng nói là một bí mật, nếu nàng muốn ta chết, ta cũng có thể chết."
“Chàng nói lời này, thật đáng sợ.”
Ngu Linh Tê nhấp một ngụm rượu, cười nhìn hắn: "Người ta nói tai họa lưu lại ngàn năm, nên chàng phải sống thật lâu."
“Sống lâu để làm gì?”
Ninh Ân coi thường: "Chỉ cần sống lâu hơn Tuế Tuế một ngày là đủ rồi."
Ban đầu Ngu Linh Tê nghĩ rằng hắn đang phân cao thấp với mình.
Sau một lúc im lặng, nàng nhận ra hắn nói "sống lâu hơn một ngày" không phải là so đo ai sống lâu hơn, mà là có một ngày để an bài hậu sự cho nàng, rồi hắn sẽ đi xuống cùng nàng.
Lấy cái chết làm lời hứa, toàn lời nói điên cuồng, sống chết mặc kệ, nhưng đây là cách tỏ tình độc nhất vô nhị của Ninh Ân.
Rượu mơ trong ly phản chiếu ánh sáng vàng nhạt, chiếu vào đôi mắt đẹp như nước mùa thu của Ngu Linh Tê.
Nàng đặt cái ly xuống, như hạ quyết tâm, cười nhẹ hỏi: "Ninh Ân, chắc kiếp trước chúng ta đã gặp nhau phải không?"
Ngay sau khi nói ra lời này, ngay cả nàng cũng cảm thấy nó vô lý.
Một tay Ninh Ân đỡ đầu, yên lặng nhìn nàng trong chốc lát.
Ngu Linh Tê cảm thấy chột dạ bởi đôi mắt đen nhánh nhếch lên nhìn nàng, vội vàng nói: "Thiếp nói đùa, chàng..."
"Kiếp trước, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau sao?"
Ninh Ân đảo mắt, xoay ly rượu hỏi.
Không ngờ, hắn lại tiếp tục chủ đề hoang đường này, hơi bất ngờ nên Ngu Linh Tê vô ý “hả” phát ra một tiếng.
“Có lẽ không phải.”
Nàng kéo mình ra khỏi ký ức, khẽ thở dài: "Vì kiếp trước chúng ta có những khuyết điểm nên kiếp này cho chúng ta cơ hội gặp lại để bù đắp.”
Ninh Ân không biết suy nghĩ cái gì, vui vẻ cười nói: "Ninh Ân kiếp trước chắc hẳn rất muốn giết ta bây giờ."
Một câu nói đùa bâng quơ lại khiến Ngu Linh Tê đau lòng vô hạn.
Nàng nghĩ lại, nếu Ninh Ân ở kiếp trước biết Ninh Ân ở hiện tại hạnh phúc trọn vẹn như vậy, có lẽ hắn sẽ ghen tức đến mức giết người.
Nhưng điều này là không thể xảy ra, mọi thứ đã được làm lại từ đầu, thế giới của kiếp trước cũng không còn nữa.
Vào một ngày gặp lại tốt đẹp như vậy, Ngu Linh Tê không muốn phải đau buồn như vậy.
“Hôm nay sao trên trời rất sáng.”
Nàng đưa mắt nhìn bầu trời cao bên ngoài gian nhà, duỗi những ngón tay mảnh mai ra: "Nhìn kìa, dường như thiếp có thể chạm tay đến bầu trời."
Ninh Ân thích nhìn nàng cười.
Chẳng hiểu sao, hắn chỉ muốn nàng cười nhiều hơn.
Hắn uống hết rượu trong ly, ngước mắt lên cười nói: "Nếu Tuế Tuế thích, sau này ta sẽ ra lệnh cho người xây một Trích Tinh lâu (*) trong cung, đêm nào nàng cũng có thể ngắm nhìn."
(*)Trích Tinh lâu: lâu đài chứa nhiều sao.
Không hiểu sao, Ngu Linh Tê cảm thấy những lời này của Ninh Ân có phong thái của một bạo quân.
Nàng bị chọc cười cảm thấy thích thú, nàng chớp đôi mi mềm và nói: "Thiếp không muốn vậy. Trích Tinh lâu quá cao, thiếp leo lên sẽ kiệt sức."
Đối với một người như Ninh Ân, nếu nói rằng rất tiêu tốn công và của để xây dựng một Trích Tinh lâu, là một hành vi của hôn quân, thì chắc chắn hắn sẽ mặc kệ.
Nhưng Ngu Linh Tê nói rằng leo cao quá mệt, hắn có chút không nỡ.
“Ninh Ân.”
Trong mắt Ngu Linh Tê tràn đầy hứng thú, nhỏ giọng nói với hắn: "Ngồi xuống đây."
Ninh Ân đặt ly rượu xuống, đi tới, thuận tay ôm eo Ngu Linh Tê lại, xoa xoa.
Nếu các văn võ bá quan thấy vị Hoàng đế mới này ngoan ngoãn và nghe lời như vậy, hẳn sẽ há hốc mồm kinh ngạc.
Hai người đối diện với rào chắn chạm khắc trên gác mái, ngấm nhìn vào ánh trăng vô tận.
"Bởi vì có người thương ở bên cạnh, ta đặc biệt cảm thấy sao thật đẹp."
Ngu Linh Tê nghiêng đầu sang một bên, dùng ngón tay vẽ lên đôi lông mày lạnh lùng của Ninh Ân, mỉm cười nói với hắn: "Có chàng ở bên, thiếp sẽ rất vui kể cả không có Trích Tinh lâu. Bởi vì đôi mắt của Vệ Thất đẹp hơn cả vì sao."
Ninh Ân thích đôi môi đỏ mọng của nàng, gọi hắn là "Vệ Thất" một cách nhẹ nhàng.
Quá khứ của Ninh Ân, có vô tận mối thù nợ máu và đầy bóng tối, còn Vệ Thất là một thanh niên toàn tâm toàn ý, chỉ thuộc về "tiểu thư".
Gió thổi mạnh, những tấm rèm vải che cửa lần lượt rũ xuống, che mất ánh trăng từ tứ phía.
Sau một âm thanh giòn tan, đèn đung đưa, rồi nhanh chóng trở lại yên lặng.
Ninh Ân trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, nghiêng bình rót một dòng rượu ấm vào xương quai xanh nhỏ nhắn, nhưng lại nghiêng người, thành tâm liế.m láp vết tích rượu sạch sẽ.
……
Sau lễ Trung thu, có tin chiến thắng được truyền đến.
Đội quân hai mươi vạn quân do cha con nhà họ Ngu chỉ huy đã đánh đuổi người Yến trở về phía bắc núi Ô Lan, buộc Tân vương phải hạ sách, hứa sẽ thương lượng hòa bình cùng với ba ngàn gia súc, cừu.
Tất cả lương thảo bị người Yến cướp phá trong nhiều năm, bây giờ lấy lại bằng gia súc.
Khi được quân báo về cho triều đình, tất cả các quan, đại thần đều vui mừng khôn xiết.
Hai mươi năm sau, kể từ trận chiến đầu tiên ở Mạc Bắc, Vệ triều cuối cùng đã giành lại được một chiến thắng hoàn toàn dưới sự chỉ huy của Ngu Uyên.
Khi đại quân nhà họ Ngu quay về triều là lúc đầu mùa đông, trời cao mây mờ.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào áo giáp của họ, phản chiếu ánh sáng như dán vàng, thật uy nghiêm hiển hách. Bá tánh ở khắp kinh thành gần như đổ ra đường hò reo, vui mừng.
Trong bữa tiệc chiêu đãi, Ngu Linh Tê mặc một chiếc váy dệt bằng vàng, ngồi cao trên ghế phượng hoàng, nhìn phụ thân và huynh trưởng của nàng trở về với những thăng trầm của cuộc đời, lá cờ chiến nhuốm máu, trong mắt họ hiện lên một nụ cười đầy tự hào.
Chiến sự kết thúc sớm hơn nửa năm so với dự kiến của nàng. Bây giờ tinh thần của vương triều đã tăng cao, bạo loạn ở biên giới được dẹp yên, khi thương mậu được thông hành, vạn bang đến chúc mừng, thời đại thái bình thịnh vượng có lẽ thực sự thành hiện thực.
Cha con nhà họ Ngu có công giữ vững biên cương, Ninh Ân lập tức tuyên bố Ngu Uyên được phong làm nhất đẳng Định Quốc Công, đứng đầu trong số các quan, che chở đời sau.
Vì vậy, các quan đại thần trong triều ít nhiều tỏ ra dị nghị.
Mặc dù nhà họ Ngu đã lập được nhiều chiến công vang dội, nhưng dù sao họ cũng người nhà Hoàng hậu nương nương, rất dễ bị người ngoài hiềm nghi công lao.
Ngu Linh Tê đã dự đoán rằng sẽ có có người bất mãn, nhưng vì tính khí nóng nảy của Ninh Ân, thay vì che giấu, nàng trực tiếp nói ra.
“Phụ thân và huynh trưởng đã dốc lòng vì xã tắc, ta luôn nhớ ơn.”
Ngu Linh Tê mỉm cười nhìn hai người đàn ông một già một trẻ nhà họ Ngu, nói từng chữ rõ ràng: "Nếu các người phản bội sẽ bị vứt bỏ, tước vị, bản cung cũng cùng đắc tội, nguyện ý nhận hình phạt."
Nàng bày tỏ thái độ của mình, giọng nói của vang vọng khắp đại điện, tất cả văn võ bá quan không nói lời nào.
Ngu Hoán Thần tiến lên một bước, lớn tiếng nói: "Thần, xin tuân theo ý chỉ của nương nương!"
Ninh Ân dựa vào lưng ghế rồng nhìn Ngu Linh Tê bên cạnh, chỉ nghĩ rằng thật sự nàng rất loá mắt.
Yến tiệc được một nửa, Ngu Hoán Thần vội vã trở về để gặp hiền thê và nữ nhi.
Sau hơn nửa năm vắng bóng, vừa bước vào cửa, nàng nghe tiếng động thì hắn đã bế nàng lên, xoay một vòng rồi mới đặt nàng xuống.
“Nàng vất vả rồi, A Hoàn."
Hắn nhướng mày mỉm cười, hôn lên trán Tô Hoàn.
Ngu Hoán Thần không bao giờ có hành động thân mật trước mặt người ngoài, vì vậy sự bày tỏ này khiến cho hai má Tô Hoàn đỏ lên.
"Thiếp không sao, việc vất vả thực sự chính là chàng ra chiến trường hành quân."- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Giọng nói của Tô Hoàn nhẹ nhàng mềm mại, một đôi mắt to ươn ướt tràn ngập niềm vui.
Một lúc sau, nàng nghĩ ra điều gì đó, vội vàng lau mắt nói: "Đúng rồi, chàng mau đến nhìn nữ nhi đi."
Tô Hoàn dẫn Ngu Hoán Thần vào phòng trong, trong chiếc nôi, đứa bé được chạm khắc bằng ngọc bích màu hồng đang mở to đôi mắt, miệng bặp bẹ, chân quơ lung tung.
"Đôi mắt thật to, rất giống chàng."
Ngu Hoán Thần thân cao chân dài lại ngồi xổm xuống cạnh nôi, cẩn thận từng chút đưa một ngón tay về phía nữ nhi của mình. Đứa bé ngay lập tức nắm lấy các đốt ngón tay hơi thô của hắn.
Đôi phu thê ở bên cạnh làm bạn với nữ nhi, thì thấy một bóng dáng nhỏ bé đang lấp ló ngoài cửa.
Ngu Cẩn được một tuổi năm tháng, đang ở độ tuổi tự tập đi, thỉnh thoảng nhũ mẫu sẽ cho nó tự đi ở dưới hiên.
Nhìn thấy đứa trẻ xinh đẹp, an tĩnh này, Ngu Hoán Thần vội quay đầu lại hỏi: "Đây là... đứa bé đó?"
“Đúng vậy."
Tô Hoàn thương xót đứa trẻ, giải thích thêm: "Nó rất ngoan ngoãn, nhưng cơ thể hơi yếu, thiếp nghĩ là do nó mất nương từ nhỏ."
Nói đến đây, nàng phiền muộn che miệng: "Lỡ lời, bây giờ thiếp chính là nương của nó."
Ngu Hoán Thần nói với một tiếng "ừm", hắn có biểu hiện dịu lại, vẫy tay với đứa bé rụt rè ở cửa: "Ngu Cẩn, lại đây."
Ngu Cẩn không nhận ra hắn, vì vậy nó thu mình trốn sau cánh cửa, không di chuyển.
Ngu Hoán Thần đứng dậy sải bước đi tới, ngồi xổm ở trước mặt nó nhìn nó nói: "Ngu Cẩn, không nhận ra ta sao?"
Ngu Cẩn chậm chậm lui về sau hai bước.
“Đứa bé này, bị câm sao?”
Ngu Hoán Thần có chút đau lòng, hỏi thê tử.
“Đừng nói bậy, bây giờ nó có thể nói được nhiều.”
Tô Hoàn nói: "Chắc do nhìn chàng quá đáng sợ nên làm nó sợ hãi."
Ngu Hoán Thần sờ sờ mặt, còn trẻ tuổi anh tuấn, không đáng sợ lắm.
Tuy nhiên, trẻ con vốn dĩ rất mẫn cảm, chưa kể đứa bé này đã dính vào những trắc trở ngay từ khi lọt lòng, không một chút bình yên.
Hoặc có thể do hắn vừa trở về từ chiến trường, thần sắc hung dữ trên người hắn đã hướng vào Ngu Cẩn.
Ngu Hoán Thần gật đầu, đứng dậy chuẩn bị lui về phía sau, từ từ bồi dưỡng tình cảm sau.
Ngay khi hắn đứng dậy, hắn cảm thấy một lực kéo như không thể nhận ra trên ống tay áo của mình, nhìn xuống theo tay áo, là Ngu Cẩn đã lấy hết dũng khí để giữ hắn lại.
Bàn tay của đứa nhỏ thật nhỏ bé lại mềm mại, đang ngẩng đầu lên nhìn hắn với vẻ mong đợi.
Trái tim Ngu Hoán Thần chợt mềm mại, hắn giơ tay sờ sờ đầu Ngu Cẩn, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, từ nay về sau ta sẽ là cha của ngươi."
Trong nháy mắt đến cuối năm, Ngu Linh Tê cầm một cái lò sưởi tay, đi đến điện Phù Quang tìm Ninh Ân.
Vừa tới cổng sảnh lớn, liền thấy nội thị vẻ mặt đau đớn nói: "Nương nương, cuối cùng người cũng đến rồi!"
“Có chuyện gì?”
Ngu Linh Tê liếc nhìn vào trong điện, quả nhiên có ba hoặc bốn quan văn đang quỳ gối, bầu không khí yên tĩnh đến mức kỳ quái.
Trong cảnh yên lặng kỳ lạ bên trong, người đàn ông đầu bạc râu tóc bạc phơ run run nói: "Tiên đế giá hạc đã gần một năm rồi, thần cả gan lấy cái chết ra khuyên..."
Ninh Ân nâng mắt khỏi tấu chương đang xem, lười biếng nói: "Được, vậy thỉnh Tôn khanh đi chết đi."
Tôn đại nhân: “...”
Ngu Linh Tê: “...”
“Sao, khanh không nói tiếp?” Ninh Ân chế nhạo.
Giọng điệu này…
Không cần hỏi cũng biết, hẳn là những vị quan này nhàn rỗi không có việc gì làm, đi chọc giận Ninh Ân.
Mùa đông lạnh giá, mà Tôn đại nhân đổ mồ hôi, sợ hãi không dám nói.
Ngu Linh Tê đúng lúc bước vào, đầu tiên là mỉm cười với Ninh Ân, sau đó nhìn lại ông ta nói: "Tôn đại nhân, bệ hạ đang nói giỡn với ngươi, ngươi mau lui xuống đi."
Tôn đại nhân và những người khác giống như được đặc xá, họ vội vàng quỳ cáo lui, rồi lui ra ngoài.
Cánh cửa cung điện đóng lại sau lưng họ, ngăn cản những lời hạ thấp van xin hạ với Hoàng hậu.
Chân của Tôn Ngự sử mềm nhũn, suýt nữa ông ta ngã xuống đất.
Hai tên thuộc hạ bên cạnh vội vàng đỡ ông ta, trong lòng lo sợ nói: "Tôn đại nhân khuyên ngăn thì khuyên ngăn, tuyệt không nên đem cái chết ra để thoả hiệp, tính tình bệ hạ... ôi, thật may là Hoàng hậu đến kịp lúc."
"Đúng vậy, mặc dù bệ hạ có thủ đoạn kiệt xuất, nhưng tính tình của ngài thực sự rất hoang đường."
Một người nhìn chung quanh, rồi mới thấp giọng thở dài: "Vừa thiện vừa ác, chỉ có Hoàng hậu mới có thể áp chế ngài ấy."
Mấy người đối mặt nhìn nhau, cuối cùng thở dài: “Là nữ Bồ Tát."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]