“Lúc trước chàng dỗ ta đồng ý, cũng không nói yêu cầu là mang người sống đi.”
Quả thật Ngu Linh Tê lo lắng một phen, hành động này của Ninh Ân không khỏi hơi quá hoang đường.
Nhưng mà nghĩ lại, nếu không hoang đường, vậy cũng không phải là Ninh Ân.
“Ai nói ta nhớ mong thứ gì đó, không thể là một người sống chứ?”
Ninh Ân ngay cả đuôi lông mày khóe mắt đều lộ ra vui vẻ, nhẹ giọng nói: “Không mang bảo bối theo bên người, sao có thể yên tâm được?”
Biết rõ giọng nói của Ninh Ân chọc ghẹo người cực kỳ mê hoặc, khi nghe đến hai chữ “bảo bối”, mặt của Ngu Linh Tê không kiềm chế được khô khốc, hai má lộ ra nét ửng đỏ quyến rũ.
Nàng đỡ vách hòm ngồi dậy, che giấu vui vẻ, xoa nhẹ cổ: “Làm thật giống như cái quan tài, làm ta sợ hết hồn.”
Ninh Ân lại nói: “Nếu nói là quan tài thì không khỏi quá nhỏ, hai người không nằm được.”
Ngu Linh Tê nghi ngờ.
Bàn tay Ninh Ân vỗ vỗ vị trí bên cạnh nàng, thử thử nói: “Nếu là quan tài, ta cũng có thể nằm ở đây.”
Vẻ mặt hắn tự nhiên, không phân rõ là đang nói giỡn hay là thật tính toán như vậy.
“Còn nói mê sảng.”
Ngu Linh Tê kìm nén trái tim bất ngờ đập thình thịch, đỡ mép hòm đứng dậy.”
Miệng hòm tuy lớn, nhưng dù sao một nữ nhân trưởng thành nằm bên trong vẫn có chút gò bó.
Ngu Linh Tê cảm giác chân tê rần, lại không có sức ngã trở về, không khỏi chớp mắt mấy cái, sau một lúc lâu không động đậy.
Ninh Ân khẽ cười một tiếng, xoay người cúi xuống một tay đỡ bả vai nàng, một tay vòng qua đầu gối nàng, bế nàng lên vững vàng đi về phía giường.
Ngu Linh Tê bị đặt trên giường mềm mại, lúc này mới có cơ hội đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Căn phòng này rất lớn, trang trí lịch sự tao nhã, những rõ ràng không phải thanh lâu đi qua lần trước. Dưới lầu mơ hồ nghe được một chút tiếng người nói chuyện và tiếng xe ngựa lui tới, có lẽ vẫn còn ở một con hẻm nào đó.
“Đây là đâu?” Tay nàng chống giường hỏi.
“Trạm dịch.”
Lúc nói chuyện, Ninh Ân ngồi bên cạnh nàng, đưa tay cầm một mắt cá chân của nàng.
Bàn tay ấm áp dán lên, Ngu Linh Tê theo bản năng co rụt lại.
Ánh mắt Ninh Ân đảo qua, nàng lập tức ngoan ngoãn thả lỏng người, trong nháy mắt nhìn hắn cười.
Lúc này Ninh Ân mới rũ mắt, đẩy vạt váy lên trên, ngón tay nhẹ nhàng nhấn nhấn cẳng chân cân đối của nàng, xóa tan đi cảm giác tê mỏi khó chịu.
“Tay ngươi làm sao vậy?” Ngu Linh Tê thấy trên tay trái của hắn quấn hai vòng băng vải.
Ninh Ân liếc mắt, bộ dạng không thèm để ý.
Ngu Linh Tê có chút đau lòng, đến âm thanh cũng nhỏ đi rất nhiều: “Về sau cẩn thận một chút, bị thương đến tay là việc lớn.”
“Yên tâm, không ảnh hưởng đến việc hầu hạ tiểu thư.” Ninh Ân nói.
Hắn nhấn từ từ và cẩn thận, lông mi rủ xuống, tạo một cái bóng nhẹ, càng làm cho sống mũi cao thẳng, môi mỏng, ngũ quan sâu sắc mà khôi ngô.
Ninh Ân nhấn xong chân trái lại đổi sang chân phải, thâm chí có thích thú mà cầm mắt cá chân trắng như tuyết của Ngu Linh Tê, ước lượng, có vẻ kinh ngạc chỉ với một bàn tay có thể nắm trọn.
Mắt thấy ánh mắt hắn càng lúc càng phát ra sự thích thú đen tối, tay cũng dần dần di chuyển lên trên, Ngu Linh Tê hơi ngứa, vội co chân bỏ váy xuống nói: “Được rồi.”
Ninh Ân nhìn thấy lòng bàn tay trống trơn, trên ngón tay còn lưu lại cảm giác ấm áp mềm mại, không vừa lòng mà tặc lưỡi.
Ngu Linh Tê giả bộ như không nhìn thấy cảm xúc nhỏ của hắn, khẽ chuyển động tay chân, hừ nhẹ một tiếng: “Lúc này mà ngươi còn mang ta ra ngoài, lễ đính hôn ở Ngu phủ bận rộn muốn điên rồi.”
“Không vội.”
Ninh Ân đặt tay lên trên đầu gối, thản nhiên nói: “Ta đã sai người để lại thư cho cha nàng, thông báo một tiếng.”
Hay cho một câu “Thông báo một tiếng.”
Hai mắt Ngu Linh Tê hơi mở to, hít sâu một hơi, cuối cùng bất đắc dĩ nản lòng mà thở dài.
Nàng có thể dự đoán được cha huynh sau khi nhìn thấy Ninh Ân tiền trảm hậu tấu* để lại bức thư, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.
Ngu Linh Tê biết Ninh Ân chắc chắn sẽ vì nàng mà sắp xếp tốt hết tất cả, có thể bảo vệ an toàn cho nàng. Nhưng còn cha và huynh trưởng thì sao?
Nàng không biết trong kế hoạch của Ninh Ân, có bao nhiêu phần bận tâm vì cha huynh và người nhà của nàng, trốn tránh cũng không thể thay đổi được tình cảnh của Ngu gia.
Nhưng mà…
Ngu Linh Tê nhìn Ninh Ân thản nhiên ở lại ngâm trà, ánh mắt dần dần dịu đi: Nhưng mà trước mắt.
Tất cả quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức làm trong lòng sinh ý nghĩ tham lam.
Suy nghĩ một lát, nàng cười nhẹ nói: “Ninh Ân, ta viết một bức thư cho cha huynh đi.”
Ít nhất muốn cho người nhà biết, hiện tại nàng bình an không có việc gì.
Nàng sẽ nói là mình nguyện ý đi theo Ninh Ân ra ngoài.
Như vậy, cha huynh sẽ không giận Ninh Ân, có thể yên tâm tiếp tục kế hoạch âm thầm của hai nhà.
…
Ngu phủ quả thực muốn lật trời.
Nghe Thanh Tiêu vội vàng báo lại, Nhị tiểu thư mất tích một canh giờ, Ngu Uyên không nói hai lời liền cưỡi ngựa trở về nhà.
Vừa đến trước cửa phủ, lại thấy một người bán hàng rong đang gánh hàng nặng đi đến, lặng lẽ đưa cho ông một bức thư bí mật.
Ngu Uyên trở lại trong phủ mới dám mở mật thư ra, càng nhìn càng nhíu chặt mày.
Đêm đó biết rõ thân phận của Thất hoàng tử, ông đã nói với người thiếu niên bình tĩnh và khó đoán này: “…Chuyện cho tới bây giờ, thần là thật sự nâng đỡ điện hạ hay là hiểu lầm mà thu nhận giúp đỡ điện hạ, đã không còn quan trọng. Thần chỉ cầu có thể tự bảo vệ mình, nếu điện hạ có thể nhận lời bảo vệ an toàn cho Ngu gia, ngoại trừ người nhà thần, cái gì thần cũng có thể giao cho điện hạ.”
Khi đó, Thất hoàng tử điện hạ khoanh tay mà đứng nhìn ông, chỉ hỏi một câu: “Nếu ta muốn yêu cầu, lại là một người nhà của ngươi thì sao?”
Ngu Uyên khiếp sợ, ông nghĩ tới tiểu nữ nhi trong sáng vô tư của chính mình.
Ban đầu ông tưởng rằng Thất hoàng tử sẽ xem ở việc Hoàng thượng ban hôn, không muốn cũng phải từ bỏ suy nghĩ này, thế nhưng ông không nghĩ tới, hắn trực tiếp tiền trảm hậu tấu mang Tuế Tuế đi.
Hành động táo bạo mà không theo lẽ thường, vừa thiện vừa ác, thật không biết là phúc hay là họa.
Ngu phu nhân còn không biết việc này, chỉ nghĩ nữ nhi đi Tây phủ tìm con dâu chơi đùa.
Ngu Hoán Thần nhìn ra sự lo lắng nặng nề tích tụ của cha, liền bình tĩnh an ủi nói: “Cha đừng quá lo lắng, Tuế Tuế không phải người không biết nặng nhẹ, tất nhiên nàng biết được nên làm như thế nào. Nhi tử sẽ nói với bên ngoài Tuế Tuế đi theo Hoàn nhi học đạo làm vợ, tập trung tu dưỡng đạo đức, không gặp người ngoài, trong thời gian ngắn sẽ không lộ ra sơ hở.”
Ngu Uyên đem mật thư để vào giữa miệng đèn, thở dài một tiếng nói: “Chỉ có thể như vậy thôi.”
Nhưng bọn họ đều rất rõ ràng, đây cũng chỉ biện pháp đối phó “Trong thời gian ngắn” mà thôi. Đợi đến khi ý chỉ ban hôn của Hoàng thượng định ra, Tuế Tuế phải tự mình ra tiếp chỉ.
Đây không thể nghi ngờ là một thanh đao treo ở đỉnh đầu, không biết khi nào hạ xuống.
…
Ngu Linh Tê tự tay viết thư nhà, vừa mới thổi khô nét mực, liền nghe được tiếng gõ cửa.
Một nam nhân trẻ tuổi mặt mày bình thường đẩy cửa đi vào, mặc một chiếc áo ngắn vải thô tầm thường. Hắn ta nhìn thấy mỹ nhân thổi mực bên cửa sổ, trong mắt lướt qua vẻ ngạc nhiên, đứng đắn chắp tay thi lễ nói: “Chủ tử cho ta tới hỏi Nhị cô nương, đã viết thư xong chưa?”
Ninh Ân có nói, viết xong thư sẽ có người đến lấy.
Ngu Linh Tê gật đầu, gấp tốt giấy viết thư.
Nàng nhìn nam nhân trước mặt, chỉ cảm thấy hơi quen mắt, liền hỏi: “Ngươi tên là gì? Ta giống như đã từng gặp ngươi.”
“Nhị cô nương thật tinh mắt.”
Nam nhân trẻ tuổi đi về phía trước, hai tay nhận bức thư bỏ vào trong ngực, cười lộ ra hàm răng trắng nói: “Ty chức tên là Trầm Phong, lúc trước ở ngoài cửa quý phủ bán cây nho, may mắn được gặp mặt Nhị cô nương một lần.”
Sau khi hắn ta nhắc như vậy, Ngu Linh Tê mới nhớ ra.
Hóa ra quả nho chua mà Ninh Ân thường hay ăn là của người này.
Nàng còn nói sao tin tình báo của Ninh Ân có thể nhanh nhẹn nhạy bén như vậy!
“Ninh…Chủ nhân của ngươi đâu?” Ngu Linh Tê hỏi.
“Đang bàn việc ở phòng bên cạnh.”
Trầm Phong nói: “Chủ nhân nói, nếu Nhị tiểu thư thấy chán có thể đi dạo một chút, nhưng mà phải đeo khăn che mặt.”
Lúc đầu Ngu Linh Tê ngồi chờ, sau biến thành nằm dựa ở trên tháp, sau đó ngủ lúc nào không hay biết.
Lúc mơ mơ màng màng nghe được tiếng mở cửa cùng với âm thanh nhàn nhã của Ninh Ân: “Cung nữ già kia, sắp xếp cho cẩn thận.”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
“Đã làm theo sắp xếp của điện hạ, hai ngày này chắc chắn sẽ hành động.”
Một giọng nói trung niên vang lên.
Tiếng bước chân thong thả đến gần, Ninh Ân dường như phát hiện cô nương đang ngủ say trên tháp, giọng nói của hắn nhẹ lại không ít: “Đi ra ngoài.”
Ngu Linh Tê cảm giác được đệm giường bị lún xuống, chầm chậm mở mắt ra.
Bỗng chốc cơn buồn ngủ của Ngu Linh Tê tiêu tan, chớp chớp mắt nói: “Biết ngươi có việc quan trọng cần sắp xếp, ta tự mình giải buồn một chút.”
Nàng lật người đứng dậy, một lọn tóc bên thái dương xõa xuống tai nàng.
Hôm nay vừa nằm trong hòm lại vừa ngủ, búi tóc đều bị rối loạn, nàng gỡ xuống trâm cài và dây buộc tóc, mặc cho ba ngàn tóc đen như mực rũ xuống bên hông.
Ninh Ân nhìn tóc đen mềm mại của nàng, trong mắt nhiễm một tầng sắc tối như mực, đưa tay lấy một lọn tóc rũ trước ngực nàng, đưa đến mũi ngửi một cái.
Sau đó chuyển động xuống dưới, môi mỏng dừng ở đuôi tóc nàng.
Rõ ràng là hôn lên lọn tóc không có cảm giác, Ngu Linh Tê cảm thấy hơi thở của mình như bị nghẹt lại, không hiểu sao nóng lên.
Nàng vén tóc lại, đứng lên nói: “Ta đi chải đầu.”
Ngu Linh Tê rất ít khi tự mình chải đầu, lại không có các đồ dầu bôi tóc, ép nửa ngày cũng không quấn tốt một búi tóc.
Ninh Ân dựa vào ghế, gác hai chân lên cửa sổ, hứng thú nhìn bộ dáng nàng ngồi đối diện gương trang điểm. Cho đến khi không nhìn được nữa, nở nụ cười cực nhỏ, đứng dậy đi đến phía sau nàng, tay lấy đi lược trong tay nàng.
Gương đồng hơi ngả vàng mạ một tầng ấm áp trên mặt Ninh Ân, hiện ra sự bình tĩnh dịu dàng chưa bao giờ có.
Những ngón tay trắng nõn thon dài của hắn xuyên qua mái tóc lạnh lẽo của nàng, ngón tay trắng nõn hòa với tóc đen, một sợi một sợi, đều không nhanh không chậm được chải kỹ càng.
Khóe miệng Ngu Linh Tê cong lên, nhìn tóc ở trong lòng bàn tay hắn ngoan ngoãn gom thành một bó, sau đó buộc chặt bằng một sợi dây, toàn thân được thoải mái ấm áp như ngâm trong nước ấm. (ủng hộ truyện trên app tyt)
Ninh Ân chống cằm nhìn nhìn trong kính, sau một lúc lại “hừ” một tiếng, giống như không quá vừa ý.
Hắn thả lược, chầm chậm nói: “Đợi cây trâm được làm xong, cho…lại quấn một kiểu búi tóc đẹp hơn cho tiểu thư.”
“Cây trâm cài gì thế?” Ngu Linh Tê hỏi.
Ninh Ân vẫn chưa trả lời, chỉ là liếc mắt ý bảo nhìn cái khay ở bên cạnh, trên khay có khăn che mặt, mặt nạ các thứ, nói: “Ra ngoài đi dạo một chút.”
Nếu hắn mời, chắc chắn là an toàn.
Ngu Linh Tê nghe lời chọn một cái khăn che mặt màu đỏ thẫm lên che ở trên mặt, nghĩ nghĩ lại chọn một cái mặt nạ nửa mặt màu đen có hoa văn chìm, nói với Ninh Ân: “Đến đây.”
Ninh Ân hơi nhướng mày, chỉ là cuối cùng vẫn xoay người cúi đầu, thoáng đến gần.
Ngu Linh Tê kiễng mũi chân, đeo chiếc mặt nạ kia lên mặt hắn.
Lùi lại nhìn lên, chỉ thấy mặt nạ màu đen che khuất ánh mắt tối đen lạnh nhạt của hắn, chỉ lộ ra môi và cằm sạch sẽ, tóc đen y phục nhạt màu, có một loại cảm giác cao quý đẹp đẽ.
Ngu Linh Tê sững sờ, mới cười cong mắt nói: “Đi thôi.”
Lúc ra cửa mới biết, trạm dịch này rất lớn.
Sân trước là nơi ở của thương nhân và quan lại chưa lập gia đình, sân sau càng yên tĩnh rộng rãi hơn, một núi giả và hồ lớn chia sân ra các khu vực nhỏ không giao thoa gì đến nhau.
Chân trời có vầng trăng sao thưa, dưới mái hiên treo đèn lồng, sáng như ban ngày.
Ngu Linh Tê và Ninh Ân cùng đi cạnh nhau qua hành lang quanh co, nhịn không được hỏi: “Nơi này rất đông vui, vì sao chàng không chọn một nơi bí mật hơn?”
Sống ở đây và bại lộ thân phận của mình ra ngoài có khác gì nhau?
Đôi mắt Ninh Ân ở dưới mặt nạ hơi híp, khóe miệng mấp máy: “Đông vui đương nhiên là có cái tốt của đông vui.”
“Còn nam nhân cao lớn với thanh kiếm nặng kia thì sao?” Ngu Linh Tê lại hỏi.
Bên cạnh Ninh Ân không có ai bảo vệ, nàng thật sự có chút lo lắng.
Ninh Ân liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Hắn ta có nhiệm vụ của mình.”
Ngu Linh Tê cúi đầu nhỏ giọng “Ồ” một tiếng, không biết hắn lại đang có kế hoạch gì.
Tâm tư của Ninh Ân đoán là đoán không ra, người bình thường có lẽ còn cảnh giác không cần bại lộ thân phận sớm mới tốt, còn hắn, còn muốn tính đến bố cục sau khi thân phận bị bại lộ.
Vì thế không cần quan tâm quá nhiều.
Ninh Ân dừng bước, tay giữ lấy dây cột tóc đang bay trong gió của Ngu Linh Tê.
V.uốt ve, cong môi hỏi: “Sao không tiếp tục đặt câu hỏi?”
Ngu Linh Tê cũng dừng lại, nhìn đèn gỗ cùng hắn.
Lửa, kề vai bên nhau.
Như trước kia vô số lần thân mật và tin tưởng.
“Vậy… Ngươi tính sắp xếp ta ở đâu?”
Mắt Ngu Linh Tê rũ xuống, dựa vào lan can chạm trỗ nhẹ nói: “Trong tình hình khẩn trương bây giờ, cũng không có thể giấu giếm ta một cách công khai được.”
Ninh Ân nhìn nàng lúc lâu, đột nhiên bừng tỉnh kéo dài giọng nói: “Ồ, thì ra tiểu thư đang muốn ta cho danh phận.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]