Rất nhanh, nữ quan của phòng thái y đã tới, nàng ấy cẩn thận kiểm tra vết thương trên cơ thể của Ngu Linh Tê một lượt, mới ngạc nhiên khen: “Trời, ai băng bó vết thương của Nhị tiểu thư thế? Người này xử lý vết thương quá cẩn thận.”
Ngu Linh Tê tự dưng nghĩ tới hình ảnh Ninh Ân dậy sớm thay thuốc trên người cho nàng, trong lòng mơ hồ như có một làn gió dịu dàng và mềm mại thổi qua.
Nàng đè cảm xúc xuống, cong khóe môi nói: “Chắc là một người tính cách không đoán được, nhưng lại là một “Thần y” không có gì mà không làm được.”
Nữ quan cũng không hỏi kỹ, chỉ an ủi: “Nhị tiểu thư có phúc tuệ song tu, độc tố trong cơ thể đã được loại bỏ sạch sẽ, vết thương cũng khép lại hoàn toàn, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày có thể hết hẳn.”
Mọi người trong với ngoài phòng nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngu Linh Tê biết đêm đó mình có ở trong phủ, chắc chắn là người trong nhà đã tìm kiếm nàng thiếu điều lật cả trời lên, trong lòng vừa ấm áp vừa cảm thấy áy náy.
Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, ân cần hỏi: “Sao không thấy cha ạ?”
Ngu Tân Di đáp: “Có người đến báo cáo là ở trên đường Quang Trạch xảy ra án dữ, vì nơi đó còn là nơi ở của trợ tá ở Đông cung và khách khứa, cho nên liên quan đến chuyện lớn, cha vội đi theo Đại Lý tự khanh đến bộ điều tra rồi.”
Nhắc đến Đông cung, vẻ mặt nàng ấy tràn đầy vẻ xem thường.
Ngu Linh Tê nhớ tới bộ dáng hôm nay, Ninh Ân đã rửa tay, thay y phục, trong lòng như gương sáng, cũng không nói gì nhiều.
Nàng kéo tay mẫu thân, khó nén sự đau lòng và áy náy: “Nương, mắt người cũng đỏ lên rồi, nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi.”
Ngu phu nhân buộc chặt áo xuân cho Ngu Linh Tê, vuôt ve thái dương của nàng dịu dàng nói: “Được rồi, ngủ một giấc, nương sẽ đến thăm con tiếp.”
Ngu Linh Tê đặt đầu lên vai mẹ nói: “Nếu nương không ngủ, con cũng không ngủ.”
Khuyên giải đủ đường, cuối cùng cũng coi như nàng đã dỗ được mẫu thân và tỷ tỷ trở về phòng nghỉ ngơi.
Tô Hoàn không cam lòng vì áy náy, nàng ta tự xuống bếp nấu chút cháo và làm điểm tâm cho Ngu Linh Tê, sau đó đặt xếp một bàn trà, hương thơm nức mũi.
“Tẩu tẩu, huynh trưởng đâu?” Ngu Linh Tê hỏi.
Tô Hoàng bưng chén cháo vừa đút nàng vừa cười đáp: “Lúc nãy, chàng ấy có đứng ở bên hành lang.”
Ngu Linh Tê nhớ tới lúc huynh trưởng đối mặt với Ninh Ân với ánh mắt đầy phức tạp, nàng cũng biết lúc này huynh ấy đã nhịn lời nói cả bụng cũng không muốn hỏi mình.
Có một số việc có tránh cũng tránh không được, huống hồ nàng đã không nghĩ đến việc giấu phụ huynh cả đời này.
Uống xong cháo, Ngu Linh Tê đã quyết định chắc chắn suy nghĩ này.
Nàng xốc chăn đệm lên tuột xuống giường, đi đến dưới mái hiên.
Đúng như Tô Hoàn nói, Ngu Hoàn Thần đang ôm cánh tay đứng trước bậc cửa, lông mày anh khí nhíu chặt lại, một dáng vẻ đang suy nghĩ sâu xa.
“Huynh trưởng.” Ngu Linh Tê đi đến lên tiếng gọi.
Phút chốc, Ngu Hoán Thần quay mặt lại, thả tay xuống nói: “Tuế Tuế, sao muội còn chưa ngủ?”
Ngu Linh Tê nở nụ cười trên gương mặt dịu dàng như vẽ, nói: “Muội ngủ không được, huynh trưởng có thể giải buồn với muội không?”
Sắc mặt của Ngu Hoán Thần thay đổi vài lần, cuối cùng sự đau lòng lại chiếm vị trí trên hết, hắn mới gật đầu đồng ý.
Ở trên cây cầu bên nhà thủy tạ, một người cao lớn đứng thẳng như trên lá sen.
Bước chân của Ngu Hoàn Thần chậm rãi nhìn về phía trước muội muội ngày càng xinh đẹp và trưởng thành.
Chuyện liên quan đến Vệ Thất, Linh Tê biết được bao nhiêu?
Hắn chỉ hi vọng muội muội không bị lợi dụng mà không hay biết.
“Huynh trường đã đoán được người ám sát mình là ai rồi, đúng không?”
Ngu Linh Tê đứng trên cầu nhìn từng đàn cá đang bơi lội tung tăng dưới nước, chủ động mở miệng nói trước: “Thái tử không tha cho Ngu gia, dù hiện tại chưa ra tay nhưng tương lại hắn ta đăng cơ sẽ bắt đầu chấn chỉnh và đề phòng những kẻ khác, từ đó cũng sẽ ra tay với Ngu gia. Nhưng phụ huynh còn nhịn đến lúc đó, thì mọi việc đã trễ rồi.”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ngu Hoán Thần tùy tiện vươn tay lên, xoa nhẹ đầu muội yêu: “Những chuyện này có phụ thân và huynh chống đỡ, không cần một tiểu cô nương như muội phải bận tâm.”
“Lúc kẻ xấu ám sát muội và tẩu tẩu trên đường, những chuyện này cũng không chỉ liên quan đến huynh và cha, mà liên quan đến toàn bộ Ngu gia chúng ta đag đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, khốn đốn.”
Ngu Linh Tê cười, giải thích: “Rõ ràng huynh trưởng đã có đáp án, nếu không sao lại đi điều tra tung tích của Thất hoàng tử trong tối được.”
Ngu Hoán Thần bị chọc một nhát dao.
Rõ ràng hắn còn cả bụng câu hỏi muốn nói, nhưng bây giờ hắn lại bị muội muội thẩm vấn.
Người một nhà không nói lời nói thứ hai, hắn không phủ nhận, chỉ giơ tay chống lên thành lang cang của cầu nói: “Huynh có điều tra các hoàng tử khác, nhưng chỉ là thêm một lựa chọn thôi, quyết định cách làm còn xa lắm. Đúng rồi Tuế Tuế muội muội, muội đừng có đi lại quá gần với tên Vệ Thất kia.”
Đương nhiên, Ngu Linh Tê có thể nghe ra trong giọng nói của huynh trưởng chứa đầy sự thăm dò và ẩn ẩn lo lắng.
“Muội biết huynh trưởng muốn hỏi cái gì. Nhớ lại những chuyện xảy ra gần đầy, mỗi một lần muội đều rất mừng rỡ khi lúc trước bản thân đã giữ Vệ Thất ở lại.”
Là váy màu xanh nhạt của Ngu Linh Tê nhẹ nhàng tung bay trong gió mùa hạ, thản nhiên nói cho huynh trưởng biết: “Dù Vệ Thất là ai thì hắn đã cứu mạng muội rất nhiều lần.”
“Không có nam nhân nào làm việc nghĩa mà không nghĩ đến mục đích có đâu Tuế Tuế.”
Ngu Hoán Thần hừ lạnh, nói: “Muội nghĩ hắn ta làm việc không cần báo ơn, nhưng ai biết được hắn còn có mưu mô gì lớn hơn hay không chứ?”
Giống như, hắn ta muốn muội muội của hắn.
Một khi mạng của Linh Tê nằm ở trong tay kẻ tâm cơ sâu nặng, chẳng khác nào nắm mạng của Ngu gia.
Ngu Linh Tê nhẹ nhàng lắc đầu, mặt hạnh rủ xuống ánh sáng dịu dàng nói: “Muội tin hắn, muội cũng xin huynh trưởng tin tưởng muội một lần.”
Ngu Hoán Thần nhìn muội muội, than thở: “Tuế Tuế, muội mạo hiểm quá. Muội biết hắn là ai mà đáng giá để muội tin tưởng như vậy?”
“Muội biết.” Ngu Linh Tê nói.
Hai chữ này, chính nàng đã dùng cả kiếp trước của mình để nhìn thấy người đó, vậy nên hắn đáng giá đặt toàn bộ niềm tin.
Ngu Hóa Thành nhìn muội muội, đáy mắt hiện lên tia ngạc nhiên càng sâu.
“Sau Xuân Tiêu, huynh đã nói với Vệ Thất không phải vật trong ao.”
Ngu Linh Tê không có chút nhát gan, mà lại nhẹ nhàng lặp lại câu đó một lần: “Chuyện đó muội đều biết hết đấy huynh trưởng.”
Ngu Hóa Thần giờ mới hiểu được, muội muội nhìn như ngây thơ yếu đuối nhưng lại đánh một ván cờ thật lớn.
“Nhưng khi đó, muội đã nói muội phân biệt rõ ân tình với tình yêu nam nữ khác nhau.”
Ngu Hoán Thần hỏi: “Tuế Tuế, lời này của muội còn đúng mấy phần?”
Ngu Linh Tê hơi giật mình.
Sự chần chừ ngắn ngủi này của nàng không tránh được con mắt của Ngu Hoán Thần.
“Muội có biết vì sao cha với huynh chậm chạp không ra quyết định không?”
Ngu Hoán Thần suy nghĩ trong chốc lát vẫn quyết định nói ra sự thật mình điều tra được: “Trước tiên, vì thê tử của Doãn vương là một mỹ nhân vang danh thiên hạ, mà bây giờ cũng là thân tẩu hoàng thượng. Sau đó lúc đăng cơ, Doãn vương đột ngột bị nổ chết, quân đoạt thê của thần, nhốt bà ấy ở sau cung, cư.ỡng hiếp bà ấy sinh một đứa con trai… Đứa bé kia chính là Thất hoàng tử Ninh Ân.”
Ngu Linh Tê đột ngột ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn huynh trưởng.
“Đáng tiếc, nhà vương vốn bạc tình, năm đó hắn ta dùng bất cứ thủ đoạn cũng phải giành được nữ tử nhưng sau mấy năm ở trên ngôi vị thì lại vứt bỏ bà ấy như đôi giày rách.”
Đây là bí mật bên trong hoàng cung giữ kín như bưng, giọng Ngu Hoán Thần cũng trầm xuống: “Thất hoàng tử là kết quả của thúc và thân tẩu loạn luân sinh ra ở lãnh cung. Từ nhỏ, hắn đã không được thiên hạ đồng ý và chúc phúc.”
Chọn một vị hoàng tử như vậy đứng ngang hàng, không thể nghi ngờ gì sẽ trở thành kẻ địch đạo đức và lễ giáo với thiên hạ.
Trong lòng Ngu Linh Tê dấy lên một trận đau đớn, giống như từng tế bào trong trái tim đều phình ra đến cực độ, gió cuốn tới lạnh lẽo.
Cuối cùng nàng biết được vì sao kiếp trước, bản thân không điều tra được một chút xíu thông tin nào về thân thế của Ninh Ân.
Hắn là kết quả đáng thương của việc cướp đoạt hoàng quyền, từ nhỏ đã chịu rất nhiều tội lỗi.
Hắn giết huynh giết cha cũng vì Thái tử muốn mạng của mẹ con mình, vì người cha ruột ra vẻ thánh thiện của hắn đã ban tặng dòng máu bẩn thỉu nhất trong cõi đời này, trở thành một kẻ điên.
Trong mắt nàng hiện lên tia đỏ.
Ngu Hoán Thần nghiêng đầu nhìn muội muội, trầm giọng hỏi: “Bây giờ muội mới biết sợ rồi sao?”
Ngu Linh Tê lắc đầu.
Không phải, nàng đau lòng.
“Một người không có cách nào chọn nơi mình sinh ra, đây không phải là lỗi của hắn. Nếu muội vì nguồn gốc hắn sinh ra không rõ ràng mà phủ nhận tất cả mọi công sức của hắn, vậy chỉ có thể chứng minh hắn đã nhìn lầm người, là muội không xứng được nhận sự bảo vệ của hắn.”
Ngu Linh Tê khịt mũi, trong mắt ánh lên tia long lanh và kiên nhẫn: “Muội tin hắn sẽ đi ngược gió phát tiển, nắm quyền toàn thiên hạ.”
Câu này chính là chuyện nàng chưa bao giờ nghi ngờ.
Ngu Hoán Thần là một người thông minh và sáng suốt, dù muội muội nhận giúp một kẻ nguy hiểm hay bí quá hóa liều lập một kế hoạch như vậy, hắn cũng không có chút trách móc nào.
“Huynh biết Linh Tê muốn tìm lối thoát cho Ngu gia chúng ta, việc này huynh sẽ cân nhắc thật kỹ lưỡng. Nhưng muội phải hiểu, huynh có thể tra ra thân phận của Vệ Thất, thì người khác cũng có thể.”
Hắn bình tĩnh, dùng giọng điệu huynh trưởng dặn dò muội muội: “Rào cản lớn nhất ở trước mặt muội không phải là huynh. Thời thế của triều đình sắp thay đổi chỉ trong nháy mắt, ca đây chỉ hi vọng muội mãi mãi không bị cuốn vào trong vòng xoáy này, mãi mãi là như vậy.”
Ngày hè, liễu rủ màu xanh ngọc bích như thơ, gió thổi qua làm gợn từng sóng nước lăn tăn, ánh mặt trời chói chang đến lóa cả mắt.
Ngu Hoán Thần đi rồi, Ngu Linh Tê vẫn đứng một mình trên cầu một chút, nằm nhoài người lên lan can nhìn mặt nước trong veo đến ngây ngốc.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm, tiện thể trên mặt nước cũng xuất hiện hình chiếu xinh đẹp anh tuấn của Ninh Ân.
Dưới lá sen, cá chép bị tiếng bước chân sợ bơi tứ phía, hình ảnh phản chiếu như thần linh trong nước bị quấy nhiễu mà xiêu vẹo.
Ngu Linh Tê quay đầu nhìn gương mặt lạnh nhạt và anh tuấn của Ninh Ân, một lát nhẹ nhàng nháy mắt một cái.
“Ninh Ân?” Nàng gọi: “Sao ngươi tới đây?”
Mỗi lần lúc nàng có tâm sự, lại nhắc lại tên họ thật của hắn.
“Tiểu thư quên cầm thuốc theo.”
Ninh Ân vu.ốt ve bình thuốc nhỏ trong lòng bàn tay liếc mắt nhìn nàng hồi lâu, lông mày xinh đẹp chậm rãi cau lại: “Gương mặt của tiểu thư giống cha mẹ chết như thế là bị ai bắt nạt rồi?”
Nếu là Ngu Hoán Thần nói những lời không nên nói, hắn cũng sẽ không nương tay.
“Cha mẹ ta vẫn khỏe, không được nói như thế.”
Ngu Linh Tê nghiêm túc lườm hắn một cái, nhưng ánh mắt lại mềm mại đi
Nàng nhớ đến những chuyện huynh trưởng đã nói qua, trong lòng nàng lại khó nén được sự đau đớn và nhức nhói, như cái gì đó bóp và kéo trái tim.
Ninh Ân cũng không để ý thân thế của mình hay tính mạng, hững hờ đến mức như tự ngược bản thân.
Thậm chí, Ngu Linh Tê cảm thấy nếu có lựa chọn, Ninh Ân sẽ chọn chết trong thai cũng không sinh ra trong thế giới bẩn thỉu này để chịu khổ.
“Đáng tiếc.”
Nàng thở dài, nhìn có chút đau thương: “Ngày hôm qua, ta mua ly sữa nho cho ngươi đã bị hất đổ rồi.”
Ninh Ân bật cười, không thèm quan tâm nói: “Làm mất thì mất rồi, sao lại đau lòng đến mức như vậy?”
Ngu Linh Tê lắc đầu: “Lòng ta đau cũng không phải vì ly sữa nho kia.”
Nàng chỉ thật sự muốn cho Ninh Ân ăn chút ngọt.
Trong lòng quá đắng.
Bên cầu, một bên lá sen chen chúc nhau đong đưa theo gió.
Lòng Ngu Linh Tê hơi động, nàng duỗi tay dài ra muốn đủ gần để chạm đến nụ sen kia.
Nhưng cánh tay trái nàng còn bị thương nên động tác quá mạnh, khó tránh khỏi chạm phải vết thương.
Nàng vừa cau mày, đã thấy cánh tay thon dài của Ninh Ân duỗi ra bên cạnh, một tiếng rắc giòn tan, hắn đã bẻ đóa sen xanh biếc no đủ kia cho nàng.
Ninh Ân dùng nụ sen chỉ vào cái trái trơn bóng cua nàng, lạnh giọng nói: “Tiểu thư không muốn dưỡng cho lành vết thương sao?”
Ngu Linh Tê nhận nụ sen trong tay hắn, rồi lại tách từng mảnh lá sen ra, nắm một nhuỵ sen lỗ chỗ hạt mà chăm chú lột ra.
Đầu ngón tay mảnh khảnh, càng trắng mịn hơn với thịt hạt sen.
Nàng lột hạt sen xong rồi đặt vào lá sen sạch sẽ, đưa cho Ninh Ân nói: “Cho ngươi, ăn đi.”
Khóe môi cười gàn của Ninh Ân biết mất.
Hắn nhìn Ngu Linh Tê hồi lâu, đưa tay bóc một hạt bỏ vào trong mình, khổ sở và cẩn thận nhai nát.
“Ngọt không?” Ngu Linh Tê nâng lá sen, hỏi.
Ninh Ân thưởng thức vị hơi đắng và thanh ở đầu lưỡi, híp mắt nói: “Ngọt.”
Ngu Linh Tê cười đùa, lại tiếp tục lột nữa.
Thì ra không cần có sự thôi miên của Cực Lạc hương mà chỉ cần im lặng nhìn nàng như thế, cũng có thể nếm trải được vị ngọt ngào xinh đẹp nhất thế gian rồi.
Ánh mặt trời dần trở nên nóng nực và chói chang rơi trên người nàng, lại bị một tầng băng cơ ngọc cốt chuyển hóa thành sự ấm áp mê người,
“Tại sao tiểu thư lại ân cần như thế?” Ninh Ân hỏi.
Ngu Linh Tê cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Vì ngươi đáng được như vậy.”
Ninh Ân “ồ” một tiếng, lạnh nhạt nói: “Tiểu thư cần phải đối xử với ta thật tốt nào. Nếu ngày nào đó ta chán rồi, ta sẽ giết…”
Hắn lại nói sảng, Ngu Linh Tê hừ nhẹ: “Giết ai cơ?”
Ninh Ân nở nụ cười âm trầm, vui mừng lại tham lam.
Hắn ngậm hạt sen vào trong miệng hơi cắn nát một chút, nhìn nàng vô cùng ấm áp và nhẹ nhàng nói: “… Giết tiểu thư, ta không nỡ. Vậy thì cũng chỉ có thể giết chính ta.”
Xoạch, nửa hạt sen Ngu Linh Tê đang lột một nửa đã rớt xuống đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]